Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 390 : Con gái sợ gả nhầm ác lang (4)
Ngày đăng: 04:01 30/04/20
Gương mặt mẹ Triệu hiện lên dáng vẻ lòng không cam tâm không nguyện, đưa thẻ lương trả lại cho Bách Hợp, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói mấy lời kiểu như “Không được không kết hôn”. Ngay từ đầu, mẹ Trịnh còn muốn ủng hộ, ba Trịnh ho hai tiếng, hai vợ chồng đều không lên tiếng… Bách Hợp nhanh chóng dọn dẹp hành lý của mình, lại thu dọn đồ dùng của cha mẹ trong phòng khách, cứ thế quay người ra khỏi căn nhà này.
Đầu tiên tìm một khách sạn nhỏ ở gần đấy cho cha mẹ an tâm ở tạm, Bách Hợp gọi điện thoại kiểm tra tài khoản, quả nhiên bên trong không còn tiền. Trịnh Bách Hợp đi làm được vài năm, tiền lương mỗi tháng vừa nhập vào sổ sách có lẽ đã bị Triệu Tấn chuyển đi rồi. Triệu Tấn phòng bị cô đến mức ấy rồi, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại quay đầu điện thoại cho chủ nhà.
Lúc trước thuê căn nhà này, trên danh nghĩa là Bách Hợp thuê, lúc đầu cũng là tiền của cô, từ đó về sau đến chỗ chủ thuê nhà kí hợp đồng cũng đều là Trịnh Bách Hợp, lúc ấy chủ thuê nhà còn bắt Bách Hợp đặt cọc trước ba tháng tiền thuê nhà. Bách Hợp bàn bạc với chủ nhà muốn hủy bỏ hợp đồng, chủ thuê nhà không nói hai lời lập tức đồng ý.
Lúc chủ nhà cho Bách Hợp thuê nhà vốn cho rằng sau này chỉ có Bách Hợp ở lại, không nghĩ rằng cuối cùng đến cả một đám người, ba tháng trước lúc chủ thuê nhà đến thu tiền chứng kiến trong nhà đầy ắp người, vốn trong lòng đã hơi không thoải mái, chỉ vì ngại điều khoản hợp đồng nên không há mồm đuổi người mà thôi. Lúc này Bách Hợp chủ động nhắc tới, chủ thuê nhà ngược lại là cầu còn không được, hẹn gặp mặt Bách Hợp rồi hủy bỏ hợp đồng, lại trả lại tiền thuê nhà còn thừa và tiền đặt cọc. Bách Hợp một lần nữa cầm tiền trên tay đi tìm nhà mới, vừa thuận lợi liên hệ với chủ nhà mới xong, Triệu Tấn đã gọi điện thoại tới rồi.
“Trịnh Bách Hợp, em lại phát điên gì nữa vậy? Nhà bị đòi lại rồi!” Triệu Tấn quát to đến kinh người. Lúc này cho dù không gặp mặt, Bách Hợp cũng có thể đoán được bộ dạng của anh ta như thế nào. Ở đầu bên kia điện thoại anh ta không ngừng mắng chửi, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dập điện thoại của anh ta, khi anh ta lại gọi tới, Bách Hợp trực tiếp kéo số của anh ta vào danh sách đen. Trước khi Triệu Tấn thờ ơ với cô ấy, anh ta yêu cầu Trịnh Bách Hợp phải quan tâm tới mọi chuyện của người nhà họ Triệu, nhưng đối với chuyện của Trịnh Bách Hợp lại không để trong lòng, số điện thoại của ba mẹ nhà họ Trịnh anh ta cũng không lưu. Bởi vậy lúc này khi Bách Hợp kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta lại không thể làm được gì.
Anh ta là người vô cùng sĩ diện, lúc này Bách Hợp chặn điện thoại của anh ta, chắc chắn về sau anh ta sẽ không có mặt mũi nào nói với người khác rằng mình bị Bách Hợp cúp điện thoại, bởi vậy ngược lại ngừng gọi đến.
“Em điên rồi!” Lúc đầu trên khuôn mặt Triệu Tấn khi nghe thấy Bách Hợp đồng ý trả thù lao còn lộ ra vài phần vui vẻ, sau khi nghe xong cứ thế tối lại, nghiêm nghị nói: “Cái gì mà bên ngoài gặp tình nhân, cái gì mười bốn vạn, anh thấy em đang muốn tiền đến điên rồi!”
“Tôn Tiểu Tịnh, chắc anh không quên chứ?” Lúc này Bách Hợp nói ra một cái tên, Tôn Tiểu Tịnh này là người con gái từng được Triệu Tấn mang về nhà trước khi Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp kết hôn, nhưng người nhà họ Triệu luôn lừa gạt chuyện này, Triệu Tấn cũng tâm cơ thâm trầm, nếu không phải mười năm sau trong lúc vô tình Trịnh Bách Hợp mới biết được chuyện này, chỉ sợ đến khi cô ấy chết cũng không biết có một người như thế tồn tại.
Trên mặt Triệu Tấn lộ ra vẻ xấu hổ, bí mật bị bóc trần khiến anh ta thẹn quá hoá giận lại không biết làm sao, anh ta hừ lạnh một tiếng, bối rối quay đầu về phía thang máy, lại xông tới Bách Hợp, cảnh cáo:
“Tôn Tiểu Tịnh gì đó tôi không biết, cô đừng có mà tung tin đồn thất thiệt cho tôi, đã chia tay rồi, về sau đừng tới tìm tôi nữa!”
Anh ta suy nghĩ thật dễ dàng, nói Bách Hợp muốn chia tay còn phải đưa tiền chia tay cho người đàn ông như anh ta, lúc này vừa nghe thấy bí mật của mình bị vạch trần, không chột dạ ngược lại còn khoái chí, nhưng anh ta muốn vui sướng cũng không có cửa đâu. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, đợi một bên thang máy khác rồi đi vào trong công ty.
Bởi vì cơ thể Bách Hợp lúc này không cảm mạo thời gian dài như Trịnh Bách Hợp, dĩ nhiên công việc vốn giao vào tay Triệu Tấn cũng không giao nữa mà do một mình cô hoàn thành. Công ty vốn có ý muốn bồi dưỡng Bách Hợp, thành tích ở trường học của Trịnh Bách Hợp vô cùng xuất sắc, trong nội dung vở kịch là Triệu Tấn chui vào lấp chỗ trống của Trịnh Bách Hợp. Sau khi Bách Hợp tiến vào trong nhiệm vụ thay Trịnh Bách Hợp hoàn thành công việc chính cô ấy cũng sắp làm xong, lãnh đạo công ty hài lòng, giao chức vị tổ trưởng vốn dành cho Triệu Tấn vào tay Bách Hợp.