Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 450 : Nữ phụ ngốc nghếch muốn xoay người rồi (hoàn)

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Bách Hợp vốn từng đoán qua, chàng trai có khả năng chính là vị vương tử nhà Worleditch nổi danh trong trường, nhưng tới khi nghe được bọn Tiêu Tễ gọi tên cậu là Bazillika thì mới khẳng định suy đoán của mình. Bazillika Worleditch – người kế thừa vương quốc tại Châu Âu – mặc dù đã được đặt biệt danh nhưng kỳ thực cậu cũng không thường xuất hiện trong trường. Thế nên mọi người chỉ biết tới tên cậu chứ chưa từng trực tiếp gặp mặt bao giờ.



Không nhận được câu trả lời của chàng trai, nhóm Tiêu Tễ cũng không có cảm thấy xấu mặt mà vẫn hỏi lại một câu. Đối với tính cách lạnh lùng của Bazillika kỳ thật Bạch Tử Ngọc đã tập thành thói quen, cũng không thấy việc cậu lạnh nhạt với Tiêu Tễ là ngoài ý muốn, ngược lại tới gần cậu hơn một chút.



“Tôi đến đợi Chúc tiểu thư. Vừa rồi các cậu cùng cô ấy nói cái gì thế?” – Bazillika nhìn Bách Hợp, rồi quay sang hỏi Tiêu Tễ: “Lâu rồi chưa tới trường, ngược lại không biết là các cậu cũng có bạn mới, thật sự thất lễ rồi”. Cậu ám chỉ bạn mới là Dư Liên Tâm. Bọn Tiêu Tễ một chốc chính là hiểu rõ, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại không muốn thừa nhận.



“Còn việc gì sao?” – Bazillika mỉm cười không nói lời nào, lơ đễnh nhíu đôi mày thanh tú, đưa tay về hướng Bách Hợp: “Hi vọng tôi được vinh hạnh tiễn tiểu thư về nhà!”. Bazillika trông có vẻ dịu dàng, nhưng lời nói bên trong lại mạnh mẽ. Lúc này mặc dù lời cậu nói ra có vẻ như là hỏi ý kiến rồi hướng Bách Hợp chìa tay ra, người như vậy so với bọn nhóc chỉ có vẻ ngoài cường thế càng khó đối phó. Nhưng đích thật cậu đang giúp mình giải vây, Bách Hợp nghĩ nghĩ một chút rồi đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, Bazillika cười nhẹ rồi cúi đầu chạm nhẹ lên mu bàn tay của cô. Môi cậu mềm mại lạnh giá, trong nháy mắt tiếp xúc khiến cho da đầu Bách Hợp run lên. Cô quay đầu chăm chú nhìn bọn người Tiêu Tễ, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: “Cậu Tề, tôi không biết cậu nói ngày đó tôi ở nơi nào!. Nếu như tôi không ở văn phòng thì chắc chắn đang trên đường trở lại văn phòng thôi!”. Nói lời này cũng không hẳn là giả dối. Ngày đó xác thực cô chờ mấy người rời đi thì mới về văn phòng. Tiêu Tễ rõ ràng không tin lời cô, nhưng thấy Bazillika đứng một bên thì trong mắt cậu ta lại lộ vẻ cảnh giác, cuối cùng chỉ có thể ra vẻ tiêu sái cười cười, lùi sang một bên.



“Có vẻ như tôi lại giải vây cho Chúc tiểu thư một lần nữa nhỉ? Nghe nói Hoa Hạ có câu ngạn ngữ “Lấy thân báo đáp”” – Bazillika cầm tay Bách Hợp không buông, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn cô cười. Một cái nhăn mày, một nụ cười như ánh nắng ban mai, một đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn người dịu dàng tới ngây ngất, Bách Hợp có cảm giác mấy người đứng sau lưng đang giương mắt nhìn chằm chằm vào mình, liền cảm thấy cảnh giác hơn hẳn. Cô nghe được lời của Bazillika thì cười nhẹ: “Vậy ngài  nhất định chưa từng nghe qua một câu nói khác của Hoa Hạ nhỉ? Nó gọi là “Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được”’.



Bách Hợp cho rằng Bazillika đang nói đùa với mình, cũng nói giỡn lại với cậu một câu. Chàng trai không nói gì, cụp mi mắt, ngón tay đang giữ bàn tay của Bách Hợp nhẹ nhàng níu như là muốn nắm chặt lấy, nhưng cuối cùng lại buông ra.



“Có chút thất lễ khi gặp mặt tiểu thư mấy lần mà vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi là Bazillika Worleditch, rất vinh hạnh được quen tiểu thư.”.  Bazillika buông tay Bách Hợp xuống, trịnh trọng đặt một tay lên ngực rồi hơi cúi đầu trước mặt Bách Hợp. Thực ra hai bên đã biết tên nhau từ lâu, thậm chí Bazillika còn biết thân thể này họ Chúc thì Bách Hợp chẳng tin cậu ấy không có tài liệu điều tra cô. Lần này khác trước chính là Bazillika không xuống núi thì dừng lại, mà đưa cô về tận nhà họ Chúc: “Tôi biết gần đây tiểu thư gặp một chút phiền toái nhỏ nhặt, nếu cần sự giúp đỡ thì tôi rất sẵn lòng cống hiến chút sức mọn”.



Cậu hẳn đang ám chỉ việc Tần Chiếu Nam, Bách Hợp đang chuẩn bị xuống xe liền cứng người lại. Bazillika khom người đứng bên cửa xe, sau khi mở cửa một tay lại che trên đầu Bách Hợp. Cậu nhìn biểu hiện của Bách Hợp mặc dù chưa nói lời cự tuyệt nhưng thái độ lại rõ ràng vô cùng. Bazillika cũng không phải kẻ ngốc, cậu không thể làm Bách Hợp khó xử, không những vậy còn vô cùng lịch sự, ho nhẹ hai tiếng rồi không mở miệng nói chuyện nữa.



Tần Chiếu Nam đích thực là thứ phiền toái, nhưng mà khi phiền toái tìm đến cửa thì trốn tránh không phải là một biện pháp, nhất là khi Tần Chiếu Nam là kẻ não tàn làm việc gì cũng không để cho người ta đường tránh. Cô đang muốn dàn xếp ổn thỏa mọi thứ nhưng mà lại bị Tần Chiếu Nam làm cho không còn đường lùi. Nhưng ngay từ ban đầu đã lật mặt nên Bách Hợp cũng không có suy nghĩ như không có chuyện gì phát sinh qua. Cô đã ra tay với Tần Chiếu Nam, hơn nữa suy nghĩ đường lui hết rồi, nếu như không được thì nghĩ cách khác. Nhưng mà đáng lo nhất vẫn là đưa cha mẹ đến một nơi mà thế lực của cha Tần Chiếu Nam không thò tay tới được. Bazillika cho cô cảm giác hoài cổ, tuy là dịu dàng săn sóc thật đấy nhưng Bách Hợp theo bản năng không muốn quá gần gũi cậu ấy, không biết có phải do chính mình cùng với Lý Duyên Tỷ đã có quan hệ thân mật rồi hay không. Hoặc là Bách Hợp không dám tin tưởng nên mới có chút phòng bị cùng cảnh giác đối với Bazillika.  Loại cảm giác này vẫn thường xuyên xuất hiện, Bách Hợp đã phải nhủ thầm rằng mình và Bazillika không oán không thù, cậu sẽ không làm thương tổn mình, nhưng cảm giác nguy hiểm kia vẫn luẩn quẩn trong lòng cô, không cách nào dứt bỏ được.



“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nếu có cần thì tôi sẽ nhờ mà” – Bách Hợp cũng không nói ra việc nhất định sẽ nhờ vả Bazillika khiến cho đôi mắt xanh lam của cậu nhanh chóng tối đi vài phần. Đôi mắt sáng ngời bỗng chốc ảm đạm mờ mịt như bị vây bởi một tầng sương mù, nhưng chỉ một thời gian sau cậu lại hơi mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ chờ ngày đó”



Sau khi được Bazillika chở về nhà, Bách Hợp vẫn không thấy ba Chúc mẹ Chúc gọi điện về. Bách Hợp gọi điện qua thì luôn nghe thấy điện thoại bị tắt máy. Cô bèn luyện thuật Tinh thần luyện thể tới hai lần, đem nội lực tẩy đi mọi sự mệt mỏi trong người, cho tới khi màn đêm dần buông xuống, lúc Bách Hợp tắm rửa thay đồ cầm tiền ra ngoài. Nơi cô đến chính là phố đèn đỏ ngày hôm qua đã để Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao lại. Hai người phụ nữ kia vẫn ngồi dáng vẻ nhàm chán chờ đợi. Hiển nhiên việc đêm qua Tần Chiếu Nam bị đem tới đây cũng không bị ai biết. Bách Hợp kiên nhẫn đứng chờ gần một tiếng đồng hồ, xác thực hai người phụ nữ kia không có bày trò lừa gạt gì xong mới bước chân vào tiệm.



“Quý khách đã tới!” – Hai người phụ nữ vừa bước ra vừa mời chào, Bách Hợp dùng âm giọng trầm nhỏ hỏi: “Hai người hôm qua tôi đưa tới đang ở đâu?”



Hai người phụ nữ này dĩ nhiên nhận ra âm thanh Bách Hợp, liền vừa mừng vừa sợ. Hôm qua mặc dù Bách Hợp nói hôm nay đến giao thêm một vạn, nhưng một vạn khối không phải là số tiền nhỏ nên họ chẳng ôm hi vọng lớn lao gì. Nhưng nhỏ còn hơn không có, hai người vẫn theo lời dặn của Bách Hợp chuẩn bị rất chu đáo, vì vậy khi nhìn thấy Bách Hợp thực sự đã tới, thì một trong hai người vỗ tay xuống đùi khoái trá, tranh thủ thời gian đưa Bách Hợp vào gian nhà trong.



Trong ánh đèn leo lét u ám, mọi thứ trong phòng liền trở nên mơ hồ, trong phòng nhỏ này ngoại trừ một giường lớn thì còn có một cái TV. Một người phụ nữ tiến vào, cầm đĩa CD cho vào đầu DVD, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao. Hai người này thực sự làm theo yêu cầu của Bách Hợp, vì cô thấy trong màn hình chính là Chúc Ngao và Tần Chiếu Nam ở đủ mọi tư thế, nhưng “đối tác” thì thay đổi lần lượt. Không biết bọn họ cho hai người này uống thuốc gì, mà trên mặt lúc nào cũng hiển hiện một vẻ mặt vừa hung phấn sung sướng vừa đau khổ. Bách Hợp nhìn một lúc rồi ra hiệu cho một người tua nhanh đoạn phim, mà cũng mất hơn chín tiếng đồng hồ xem tua. Tần Chiếu Nam cùng Chúc Ngao biểu cảm một chút vui thích cũng không có, vẻ mặt lúc nào cũng thống khổ. Cho tới khi người phụ nữ cho hai người cậu ta uống thuốc gì đó cũng không “lên” được nữa, thì người lăn lộn cùng Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao trên giường lại đổi thành….đàn ông.



“Hôm qua ở phố này có tổng cộng hơn hai trăm ba mươi nam nữ, đều tới hết. Vì khoản tiền lớn của quý khách đưa là một vạn, chúng tôi đã chia đủ. Hơn nữa còn theo yêu cầu của ngài, chúng tôi giữ bọn họ tới buổi tối. Trời tối hẳn chúng tôi mới sai em gái kia ném bọn họ ra ngoài”. Một người phụ nữ giải thích, rất sợ Bách Hợp không tin lời cô ta, cô ta đem tua nhanh CD, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình mà nói: “Mời quý khách xem, tổng cộng hai mươi mốt tiếng. Nếu như ngài cảm thấy thời gian này còn ngắn thì bớt tiền lại cũng được”.
“Anh đã làm gì tôi?” – Bách Hợp cảm thấy mình được Bazillika bế lên, ôm trọn vào lòng. Nghe được câu hỏi của Bách Hợp, cậu nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt dịu dàng đau thương, nhưng đôi mắt xanh sẫm như nước biển sâu không thấy đáy kia lại có vài tia lạnh lùng thấu xương: “Tiểu Hợp, em biết không? Mỗi lần nhìn em, điều tôi sợ nhất chính là nhìn vào ánh mắt em!”. Bazillika gần đây vô cùng dịu dàng, trước mặt Bách Hợp chính là vẻ dịu dàng, lời dịu dàng, không những vậy khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên vui vẻ, phảng phất từ nhỏ cậu chính là đứa trẻ thích cười, cười rộ lên giống như ánh nắng mặt trời. Duy nhất khác biệt chính là đôi mắt xanh lam kia quá mức sâu thẳm, lạnh lẽo như băng khiến cho Bách Hợp cảm thấy giống như được gặp Lý Duyên Tỷ, nhưng chính xác hơn là một Lý Duyên Tỷ lạnh lùng dịu dàng. Trong không gian Lý Duyên Tỷ chưa bao giờ làm hại cô, nhưng cũng chưa bao giờ chọc cô cười. Cho nên Bách Hợp phòng bị, có thể bản năng mách bảo cô rằng nếu Lý Duyên Tỷ ôn hòa dễ gần như vậy chính là cắm cái biển “chớ-có-gần-ta”.



Bazillika lúc này thu nét cười lại, khiến cho khí chất cả người thay đổi, trong đôi mắt không còn duy trì vẻ ôn hòa vui vẻ mà lộ ra sự lạnh lùng vô tình đến kinh hãi: “Tôi biết, em cũng không muốn nhìn vào mắt tôi! Em biết không? Có đôi khi tôi cho rằng em hiểu tôi lắm ấy!” Bazillika rất nhẹ nhàng đặt Bách Hợp xuống giường. Cậu thấy mắt của Bách Hợp theo thời gian đã thay đổi, đồng tử từ từ giãn ra, tim đập chậm dần nhưng lại giống như không chịu thua, còn muốn giãy dụa tranh đấu. Bazillika nở nụ cười, đôi mắt lại rực rỡ như ánh sáng mặt trời: “Tôi muốn có em, nhưng hiển nhiên em chẳng thiết đến tôi. Em không thích tôi, em nhìn xuyên qua tôi để thấy được bóng hình của người khác. Tôi không vui đâu Tiểu Hợp. Không vui tí nào! Tôi hi vọng trong ánh mắt của Tiểu Hợp chỉ có thể nhìn tôi, chỉ một mình tôi, một mình tôi mà thôi!”



“Em không thích tôi, tôi chỉ có thể hủy hoại em! Tôi vốn không muốn làm như thế, nhưng lại không thể không làm thế! Bởi vì sao? Vì em không yêu tôi, thậm chí còn không thích tôi kìa!”



Giọng của Bazillika càng ngày càng nhẹ, sợ làm Bách Hợp tỉnh giấc nhưng ngữ điệu càng ngày càng nặng nề: “Nếu như trong lòng em chỉ có tôi thôi thì thật là tốt. Nhưng em không như vậy, đương nhiên tôi không thích thế! Cho nên tôi phải tìm biện pháp em có biết không? Lần đầu tiên thấy em, tôi muốn em giống như trước đây tôi đã từng muốn sưu tầm một thanh đao nhỏ phải thỉnh cầu cha đưa cho tôi đó!”



Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, một cơn buồn ngủ nặng nề bao vây lấy cô nhưng thực sự cô muốn đi ngủ. Cô không biết Bazillika đã động tay chân gì với mình, mặc dù vẻ ngoài của cậu đang nói chuyện rất dịu dàng nhưng ngoài vẻ dịu dàng ấy chính là một loại sát ý lạnh lẽo lan tràn khắp phòng. Lúc Bazillika không cười cô lại càng cảm thấy nó rõ ràng, Bách Hợp cảm thấy sợ hãi đến kì dị. Lúc này nhìn lại cô phát hiện ra trên người Bazillika có một loại đồ vật kì lạ không xác minh được, không nghĩ tới chính mình lại thất bại? Bách Hợp muốn cắn đầu lưỡi cho mình tỉnh táo hơn thì Bazillika nâng cằm cô lên, cau mày nói: “ Tôi không thích em tự làm tổn thương mình! Ngoan ngủ một giấc, ngủ rồi chuyện gì cũng không có nữa! Tôi không nhẫn tâm tổn thương em! Em sẽ nằm trong bộ sưu tầm của tôi, vĩnh viễn ở cùng tôi!”. Bazillika vừa nói vừa ho: “Tôi sống không được bao lâu nhưng lại không thể chịu được việc tôi chết rồi mà em vẫn còn sống. Em sẽ gặp người khác, trải qua sự tình khác rồi quên mất tôi. Tôi chỉ muốn em ở cùng tôi. Yên tâm, đồ dùng cho em sẽ là thứ tốt nhất, về sau chúng ta chết đi sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, đến-chết-cũng-không-chia-lìa!”.



Nói xong, Bazillika bắt đầu nhẹ giọng dùng một loại ngôn ngữ mà Bách Hợp nghe không hiểu mà ngâm nga, thần sắc dịu dàng thanh khiết giống như không nhiễm bụi trần: “Sinh thời không thể ở cùng một chỗ, sau khi chết nhất định sẽ không ra rời! Đây chính là lời nguyền của nước ta. Người ta yêu nhất, Tiểu Hợp, em thích chứ?”



Bách Hợp sắp không nghe được lời của Bazillika, thần trí nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mà điều làm cô sợ hãi chính là mình vẫn chưa tỉnh, mà cô còn có cảm giác tính mạng mình ngừng ở đây, không chỉ là trong nhiệm vụ này mà còn không có cơ hội trở về không gian nữa. Đúng lúc này Bách Hợp cảm giác như mình bị trục xuất khỏi cơ thể, và ngạc nhiên khi thấy Lý Duyên Tỷ sắc mặt thâm trầm đang ở đó. Cô được Lý Duyên Tỷ ôm và lòng, cảm giác toàn thân lạnh buốt đều biến mất, Bách Hợp liền nhịn không được mà ôm lấy Lý Duyên Tỷ. Có Lý Duyên Tỷ ở đây, Bách Hợp mặc dù yên tâm nhưng vẫn còn sợ hãi, tựa người trong lồng ngực Lý Duyên Tỷ mà run rẩy.



“Không sao đâu, đừng sợ! ” –  Giọng nói lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ vang lên,  Bách Hợp nghe xong lại so sánh với  giọng của Bazillika dịu dàng vui vẻ thì cảm thấy giọng Lý Duyên Tỷ đáng tin hơn rất nhiều. Cô khẽ ừ một tiếng, lại tựa đầu vào xương quai xanh của Lý Duyên Tỷ, cảm nhận được cằm của Lý Duyên Tỷ cọ lên đầu mình,  mặc dù chẳng nói lời an ủi nào nhưng lại làm dịu đi cảm giác lo âu thấp thỏm của cô.  Khí tức của Lý Duyên Tỷ bao vây lấy cả người Bách Hợp, khiến cho cô cảm thấy an toàn hơn hết mà quay đầu nhìn lại tình huống trong phòng.



Vốn dĩ Bazillika không thể nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, nhưng không biết tại sao lúc Lý Duyên Tỷ xuất hiện Bazillika giống như đã nhận ra điều gì, cau mày dò xét trong căn phòng vắng vẻ. Chúc Bách Hợp nằm trên giường vốn đã ngừng thở, nhưng được trang điểm xinh đẹp vô cùng, sau khi chết cũng không có biến hóa kinh khủng, thậm chí hai gò má ửng hồng như người say rượu bình thường. Trông như Chúc Bách Hợp đang ngủ say vậy. Bazillika dạo quanh phòng một vòng, cuối cùng đứng ngay dưới nơi mà Lý Duyên Tỷ đang lơ lửng tầng không, nhưng không phát hiện thấy gì khả nghi cả. Bazillika tiến về giường lớn cẩn thận chải tóc cho Chúc Bách Hợp, cẩn thận trang điểm cho Chúc Bách Hợp, vẻ mặt thân ái như một người chồng vô cùng yêu thương vợ đang kiên nhẫn trang điểm thay quần áo cho người vợ vậy.



Bách Hợp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng đấy lại cảm thấy sởn hết cả gai ốc, kẻ biến thái cô thấy nhiều rồi nhưng mà biến thái tới độ như Bazillika thì không nhiều lắm. Lý Duyên Tỷ không biết vì sao vẫn chưa rời đi, chỉ ôm Bách Hợp im lặng nhìn Bazillika, lông mày bắt đầu nhíu lại. Lúc này Lý Duyên Tỷ cảm thấy mình tính sai rồi, cứ tưởng rằng giống như trước có thể dễ dàng thu hồi một trong những thất tình, không nghĩ “chúng” có thể kháng cự việc trở về chủ thể. Mặc dù Lý Duyên Tỷ có thể cưỡng chế ép buộc thu hồi nhưng cuối cùng có thể sẽ giống với lần hợp thể cùng Diệp Xung Cẩn. Lý Duyên Tỷ mắt lạnh nhìn nửa ngày, lại nhìn thấy mặt Bách Hợp lúc xanh lúc trắng thì im lặng thở dài, không đành lòng nhìn bộ dạng khiên cưỡng này của cô, Lý Duyên Tỷ ôm cô quay về không gian.



Sau khi hai người rời nhiệm vụ của thế giới này thì hai ngày sau, Quốc gia của Bazillika thông báo tin tức Vương tử phi bất hạnh gặp tai nạn xe cộ mà qua đời. Giai thoại cô dâu xuất thân thường dân gả cho hoàng tử vương tử chưa kéo dài được vài ngày, nhưng vị vương tử này không hề quên đi vương tử phi. Cậu công khai biểu thị sau này sẽ thay Bách Hợp chiếu cố ba Chúc mẹ Chúc cả một đời, hơn nữa, đời này không tái giá.



Tình thâm ý sâu như vậy khiến cho không biết bao cô gái âm thầm cắn răng tiếc nuối vì sao người con gái mà vương tử yêu lại không phải mình? Bazillika từ đây mang danh người chồng tình sâu nghĩa nặng với vợ đã chết. Vài năm sau Bazillika chết vì bệnh tật, quốc vương lặng lẽ sai người đưa cậu cùng thi thể Chúc Bách Hợp được bảo tồn vô cùng tốt hỏa táng chung với nhau. Chỉ khi thi thể hai người bị hỏa thiêu ra tro, mà đám chim bồ câu nhặt đậu trong câu chuyện nàng lọ lem đến đây cũng không thể tách hai người ra được nữa thì Bazillika mới thỏa mãn.



Người khác còn tưởng vương tử nhớ thương người vợ yêu mà chết sớm, liền thở dài lắc đầu cho rằng Chúc Bách Hợp có phúc khi được một người cao quý như vậy yêu thương nhung nhớ sâu đậm, ghen ghét lấy cũng sớm đã chết đi, thậm chí cả ba Chúc mẹ Chúc đều cho rằng con gái mình sống không uổng một đời, thì thực ra, hết thảy chân tướng lại bị giấu đi chỉ còn lại một câu chuyện đẹp tựa cổ tích.



Có một loại dịu dàng, thực chất là tàn nhẫn!