Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 451 : Vuột mất người bảo vệ (1)

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Lúc đi theo Lý Duyên Tỷ về đến không gian, thì Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Bazillika đem đến cho cô cảm giác âm trầm đáng sợ, nhất là không biết anh ta đã cho mình dùng thứ gì, Bách Hợp rất sợ nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành thì đã ngủ mãi mãi rồi, cái loại cảm giác này giống như mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa vậy, cực kỳ kinh khủng.



Mặc dù lúc này vẻ mặt Lý Duyên Tỷ không thay đổi, nhưng theo bản năng, Bách Hợp vẫn cảm giác được tâm tình của anh ấy lúc này không quá tốt, trong ánh mắt của anh hiện lên vẻ lo lắng, trông như có mấy phần giống Bazillika trong nội dung của vở kịch lúc trước. Về đến không gian, Lý Duyên Tỷ mới buông tay cô ra, vươn tay sờ má cô: “Bị dọa sao?”



Đúng là hơi bị dọa, lúc này Bách Hợp vẫn còn cảm thấy hơi sợ, nghe thấy câu hỏi của Lý Duyên Tỷ liền theo bản năng gật đầu, khóe miệng Lý Duyên Tỷ lập tức hiện lên một ý cười rất nhỏ, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh rất nhanh: “Yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, không có gì phải sợ?” Bách Hợp nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, giống như lời vừa nói ra khỏi miệng là thiên kinh địa nghĩa vậy, không mang theo cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ mà lời nói này nên có, giọng nói cũng không có sự kích động trầm bổng, anh đang nghiêng đầu nhìn lại Bách Hợp, sườn mặt hoàn mỹ tinh xảo mặt bởi vì động tác của anh ấy lộ ra một đường cong tuyệt mỹ, lông mày bên phải hơi nhướng lên, tựa như đang thấy kỳ quái vì sao cô lại cảm thấy sợ hãi vậy.



Hai người cũng đã từng thân mật như vậy, nhưng Lý Duyên Tỷ còn chưa từng nói với cô lời tỏ tình ngọt ngào nào, vốn trước kia Bách Hợp cũng không để ý đến, người như Lý Duyên Tỷ, cô căn bản là không thể tưởng tượng nổi trong miệng anh ấy sẽ nói ra lời tỏ tình triền miên cảm động gì, nhưng nhìn thấy anh ấy vừa mang theo vẻ mặt đương nhiên vừa nói mình không cần sợ hãi, thì Bách Hợp lại cảm thấy thân thiết và an tâm lạ kỳ.



“Trước kia anh chưa từng nói với em, không cần sợ hãi.” Tuy lúc nãy nhớ tới cảm giác lúc Bazillika đột nhiên ra tay với mình Bách Hợp còn cảm thấy sợ hãi toàn thân, nhưng lúc này có Lý Duyên Tỷ ở bên người, thì lại cảm thấy dường như khi nhớ đến Bazillikakhông còn đáng sợ như vậy nữa, đến cùng thì hắn ta chỉ là một đối tượng trong tình tiết câu chuyện nhiệm vụ mà thôi, nếu Lý Duyên Tỷ đã nói có anh ở đây không cần sợ hãi, thì không biết vì sao Bách Hợp liền tin tưởng anh ấy.



Lý Duyên Tỷ vừa nghe cô nói như vậy, thì ánh mắt lóe lên một cái, vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khắc, mặc dù lúc này anh vẫn có bộ dáng thanh nhã vân đạm phong khinh, nhưng khóe miệng lại không khống chế được hơi nhếch lên. Giọng nói khi Bách Hợp nói lời này nỉ non, giống như đang làm nũng vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Duyên Tỷ nghe thấy cô ấy dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với mình. Cái loại cảm giác hết sức mới mẻ này, khiến cho Lý Duyên Tỷ nghe thấy mà trong lòng vui như nở hoa, mặc dù tâm cơ anh âm trầm tính toán từng bước đi của Bách Hợp đến đúng vị trí, nhưng lúc này mới chân chính có một loại cảm giác hại giống mà mình đã gieo xuống sắp nở hoa kết quả. Cho dù là môn tình cảm này anh chưa từng được học cũng như thực hành, nhưng sự thật đã chứng minh, thiên tài được các trưởng lão khen ngợi mới gặp lần đầu tiên trên đời như anh, quả nhiên ngoại trừ có được ưu thế trời ban trong lĩnh vực theo đuổi thực lực và quyền thế ra, cho dù ngay trong chuyện nam nữ, thì vẫn chiến thắng đám người có tư chất tầm thường kia dễ dàng!



“Trước kia em cũng không có hỏi tôi.” Lúc này Lý Duyên Tỷ đã gạt chuyện Bazillika qua một bên, mặc dù lần này sự dịu dàng của anh còn chưa trở về, nhưng một ngày nào đó anh sẽ lấy lại được đầy đủ thất tình đó. Hiện nay anh đã lấy về được bốn cái rồi, đến khi lấy về được ba cái còn lại, thì cho dù Bazillika kia có khó dây dưa đi nữa, lúc đó thực lực của anh đã khôi phục được bảy tám phần so với thời kỳ cường thịnh rồi, việc xóa đi ý thức dục vọng của hắn ta, khiến nó trở về bản thể ban đầu cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.



*Bazillika chính là phần dịu dàng nhé



Lúc này, với Lý Duyên Tỷ thân cận với Bách Hợp quan trọng hơn.



Bách Hợp nghe được lời nói coi như bảo đảm của Lý Duyên Tỷ, trong lòng liền vui vẻ, nhưng một lát sau lại đột nhiên nhớ ra: “Vậy nhiệm vụ lần này của em coi như là đã hoàn thành sao?”



Tuy nói lần này Lý Duyên Tỷ trực tiếp ra mặt cứu cô về, nhưng Bách Hợp không biết có tính là tâm nguyện của Chúc Bách Hợp đã hoàn thành hay chưa, theo Bách Hợp thấy loại nhiệm vụ như vậy thì mình cũng nên chăm sóc cha mẹ đến già thay Chúc Bách Hợp mới xem như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần này bởi vì nguyên nhân đặc biệt, cô bị Bazillika giết chết, vì vậy tất nhiên là nhiệm vụ đã bị cắt đứt, Lý Duyên Tỷ có thể cứu cô một lần, trong lòng Bách Hợp rất biết ơn, nhưng cô cũng không hy vọng tất cả nhiệm vụ sau này của mình đều dựa vào sự trợ giúp của Lý Duyên Tỷ để hoàn thành.



“Nhiệm vụ hoàn thành, tâm nguyện của Chúc Bách Hợp đã đạt được.” Mặc dù lần này xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng bởi vì Bách Hợp đã thay Chúc Bách Hợp tìm ra Chúc Ngao không phải là em trai ruột của cô ấy, cho nên kỳ thật vào giây phút đó Chúc Bách Hợp cũng đã mãn nguyện rồi, hơn nữa trong lúc làm nhiệm vụ, Bách Hợp đã dùng thân phận của cô ấy gả cho Bazillika, hoàn thành chuyện mà Chúc Bách Hợp trong tình tiết câu chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, tuy nói không giống với suy nghĩ muốn gả cho một người đàn ông bình thường trong tâm nguyện của Chúc Bách Hợp, nhưng Chúc Bách Hợp vẫn thấy đủ mãn nguyện rồi.



Lý Duyên Tỷ nói lời này xong, trong không gian, bảng tư liệu của Bách Hợp liền hiện ra:



Giới tính: nữ (có thể thay đổi)



Tên họ: Bách Hợp



Tuổi: 21
Lúc Âm Tú biết Ly Bách Hợp uống thuốc, cũng không nói gì, hắn chỉ xoay người rời đi, cho đến mấy canh giờ sau, Ly Bách Hợp bị dược tính phát tác cả người đau đớn, Lưu Thành tới, hắn ta dẫn theo Mạnh Thúy Thúy cầm một cái đầu rỉ máu tới, cái đầu mở to hai mắt chết không nhắm mắt kia chính là đầu của Âm Tú!



Hôm nay Mạnh Thúy Thúy đã không còn mang khí chất thấp kém khúm núm như ban đầu nữa, lúc này mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Ly Bách Hợp, cũng chỉ trích cô vì tư lợi mà phá hủy tình nghĩa tỷ muội.



Lúc Ly Bách Hợp đang cười lạnh, Mạnh Thúy Thúy lại đầu tiên là trách mắng Ly Bách Hợp không nói tình nghĩa, trước đó vứt bỏ vị hôn phu Âm Tú này, lại để cho Âm Tú vì cô mà chịu chết, hết sức ích kỷ, Ly Bách Hợp nghe vậy, tất nhiên hết sức không phục, hai người phản bác lên, lúc này Mạnh Thúy Thúy mới cười lạnh nói:



“Thực lực võ công của Âm Tú vốn đã đạt đến cảnh giới Tông sư, hắn ta có thân thể dương cốt hiếm gặp, ngàn năm khó được đó, ngươi biết không? Hắn ta vì tiến cung thủ hộ ngươi, tịnh thân, thân thể thiếu rễ, từ đó không trọn vẹn nữa, vốn là hắn ta có hy vọng có thể đi lên cấp địa Tông sư trong vòng trăm năm, từ đó có mấy trăm năm tuổi thọ, nhưng hắn ta vì ngươi, cả đời chỉ tới điểm này mà thôi, thậm chí hắn ta vì báo thù cho ngươi, còn muốn ám sát Thành lang, cuối cùng bị Đại tông sư bên cạnh Thành lang diệt trừ. Ly Bách Hợp, người ích kỷ như ngươi, sao trước kia ta lại kết bái làm tỷ muội được vậy? Ta hổ thẹn vì ngươi, mắt ngươi bị mù không thấy rõ người bên cạnh ngươi, đáng đời ngươi đi tìm chết!”



Lời của Mạnh Thúy Thúy giống như một tảng đá lớn đánh mạnh vào lòng Ly Bách Hợp, cô không biết Đại tông sư là gì, cũng không hiểu võ công tuổi thọ là gì, cho đến lúc này Mạnh Thúy Thúy đang cực kỳ thống hận mắng cô, cô mới biết được trên thế giới này trừ tranh đấu cung đình ra, còn có tranh đấu võ công, trên đời này có năm Đại tông sư, mỗi Tông sư đều có thực lực khó đoán, chúa tể quyền thế trên thế giới này cũng không phải là vương thất gì, mà chân chính là Tông sư, những Đại tông sư này thủ hộ thế lực riêng của mình đã mấy trăm năm, một khi đạt tới cảnh giới Đại tông sư, tuổi thọ có thể lên đến hơn mấy trăm, nếu càng lợi hại hơn nữa, thậm chí có thể lĩnh ngộ cảnh giới cao hơn. Tư chất và thân thể dương cốt trời sinh của của Âm Tú vốn là có hy vọng đi lên cảnh giới mà không ai có thể chạm tới kia, nhưng hắn vì bảo vệ Ly Bách Hợp, lại tịnh thân, phá hủy tiền đồ thật tốt của mình, đánh mất cuộc đời của mình, thậm chí ngay cả tuổi thọ mấy trăm năm cũng không muốn, chỉ muốn canh giữ bên người Ly Bách Hợp.



Sau khi biết Ly Bách Hợp uống thuốc độc, thậm chí hắn đã đi ám sát Lưu Thành, lại bị Đại tông sư bên cạnh Lưu Thành giết chết.



Sau khi biết những chuyện này, trong lòng Ly Bách Hợp chấn động mạnh. Trước kia cô ấy căn bản không biết những chuyện này, cô chỉ cho là Âm Tú là bạn tốt của cô, là hậu thuận kiên cố của cô. Cô không biết Âm Tú yêu mình.



“Nữ nhân vô tình vô nghĩa như ngươi, ngươi có biết ngươi đã mất đi cái gì không? Ngươi tàn nhẫn vô tình như thế, đáng đời ngươi không xứng nhận được tình yêu! Hơn nữa ngươi có biết không, Âm Tú là đích tử của Âm thị quân Nam Dương. Hắn ta vốn có thể có nhân sinh rất tốt, nhưng lại vì ngươi mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Người như ngươi, sống chính là hại người, không bằng chết sớm đi!” Lời của Mạnh Thúy Thúy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ném vào trong lòng Ly Bách Hợp. Ly Bách Hợp ôm đầu Âm Tú, khóc không ra tiếng, cô không biết Âm Tú thâm tình với cô như thế. Vì cô, không chỉ từ bỏ thứ quan trọng nhất của nam nhân, mà thậm chí ngay cả gia tộc, danh tiếng, địa vị, kể cả tuổi thọ cũng không cần, tình ý như vậy, cô phải làm sao mới có thể báo đáp được đây? Cô khóc không thành tiếng, lúc này độc tính phát tác, cô ôm đầu Âm Tú trong lòng, từ từ chết đi.



Trước khi chết Ly Bách Hợp không muốn trả thù gì, cô cũng không muốn giết Lưu Thành để hả giận, cô chỉ muốn Âm Tú sống lại, cô nợ Âm Tú, cả đời cũng không thể trả hết được, rất nhiều chuyện trước kia giống như đã quên mất, lúc này lại quanh quẩn trong lòng, Ly Bách Hợp nhớ đến mặc dù Âm Tú ít nói ít cười, nhưng dù cho hắn có phụ hết người trong thiên hạ, thì trong tay lại dính đầy máu tanh trở nên tàn nhẫn vô tình vì cô, chỉ vì cô mà bỏ qua hết thảy, cô hối hận, cô hận, vì hai kẻ không đáng giá, cô đã phá hủy cuộc đời của mình, phá hủy Ly gia, phá hủy cha mẹ đã thương yêu cô, lại càng phá hủy nam nhân yêu cô.



Trước kia sao cô lại niên thiếu vô tri như vậy, lầm tưởng Âm Tú cũng không thích cô, chỉ xem cô thành em gái? Sao cô có thể ngu đến nỗi để cừu hận che mắt như vậy?



Trước khi chết cô thống hận mình, cô hận mình cô phụ tình yêu của Âm Tú, mắt sáng nhưng tâm mù, cô muốn báo đáp Âm Tú, cô muốn tìm về nhân sinh mà chính mình đã bỏ lỡ, cô muốn nói lời xin lỗi với Âm Tú, nhưng Âm Tú đã chết, dù cô có nói xin lỗi thì cũng đã quá trễ!



Ly Bách Hợp muốn có một cơ hội đổi ý, nếu Âm Tú đã chăm sóc cô ấy, vậy cô ấy muốn nhờ Bách Hợp thay cô ấy báo đáp Âm Tú, trả thù không còn quan trọng nữa, Lưu Thành cũng không quan trọng nữa, cô ấy chỉ muốn tận tình báo đáp Âm Tú!



Tiếp thu hết tình tiết câu chuyện, nước mắt trong khóe mắt Bách Hợp liền rơi xuống, nghĩ đến cái tên Âm Tú này, trong lòng nàng giống như đang rỉ máu vậy, nguyên chủ bởi vì đủ loại tâm tình như oán khí, đau lòng cùng với hối hận trong lòng trước khi chết trộn lẫn vào nhau, tạo thành một loại chấp niệm thật sâu, lúc này quấn chặt trong lòng, hơn nữa chấp niệm này còn sâu đến nỗi khiến cho Bách Hợp hiện giờ đã có lực tinh thần rất cao cũng không áp chế nổi, Bách Hợp yên lặng rơi nước mắt một hồi, tùy ý cỗ thân thể này phát tiết một lát, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, mới đột nhiên nhớ tới thời gian mình tiến vào nhiệm vụ chính là ngày nàng đại hôn bị Lưu Thành bỏ rơi trước mặt mọi người trên hỉ đường, đồng thời cưới Mạnh Thúy Thúy.



Ban đầu Ly Bách Hợp bởi vì bị như vậy kích thích, suýt nữa nổi điên, cho nên dưới cơn nóng giận quyết định muốn vào cung, lúc nãy trước rời đi bà Ly chính là muốn khuyên nàng đánh mất chủ ý, mà trong tình tiết câu chuyện, dường như là sau khi Âm Tú biết được nàng muốn vào cung, nên mới tịnh thân.



Hắn vốn có một tiền đồ rất tốt, kết quả lại vì nàng mà phá hủy tất cả cả, Bách Hợp cuống quít ngồi dậy, vội vàng vén rèm kêu lớn: “Âm Tú đâu?”



Khó được thấy Bách Hợp mới vừa còn không chịu lên tiếng lúc này đột nhiên hỏi người khác, mấy nha hoàn sửng sờ một chút, Bách Hợp vội vàng thúc giục: “Nhanh đi tìm người.” Hôm nay bởi vì xảy ra chuyện Lưu Thành đương trường đổi ý thay đổi tân gả nương, Ly Bách Hợp bị đả kích lớn, đầu tiên là muốn treo cổ tự vẫn, tiếp theo lại nói muốn tiến làm phi để báo thù, Ly gia đều vây quanh nàng, vì vậy quên mất Âm Tú, đợi đến khi nhớ lại, đã gạo nấu thành cơm, hết thảy cũng không còn cách nào vãn hồi nữa.



Mọi người nghe Bách Hợp quát một tiếng như vậy, mới giống như tỉnh hồn lại, cuống quít chạy ra ngoài, Bách Hợp cũng bất chấp tóc tai mình bù xù, cũng liền cầm gả y mà lúc trước mình ném ở đầu giường khoác lên người xông ra ngoài, khoảng nửa khắc chung sau, mọi người mới tìm được Âm Tú ở trong phòng, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, trong nhà còn quanh quẩn mùi máu tươi, Bách Hợp thấy hắn, trong lòng giống như bị một cổ đau nhức đánh tới, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.