Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 454 : Vuột mất người bảo vệ (4)

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Âm Tú còn tưởng rằng Bách Hợp thấy hắn khóc là bởi vì vào cung ăn đau khổ, lúc này muốn dỗ nàng, rồi lại không biết nói lời tâm tình êm tai như Lưu Thành, ngược lại bởi vì khẩn trương nên sắc mặt cực kỳ nôn nóng, hắn càng sốt ruột, Bách Hợp lại càng không khống chế được mình vừa khóc vừa lắc đầu, hình ảnh Âm Tú mặc quần áo nội thị, khiến cho thân thể này nhớ lại lúc hai người vừa mới vào cung, khi đó hai người cũng là từng bước gian nan, Ly Bách Hợp một lòng chỉ nghĩ tới muốn leo lên nhất định cũng có ngày báo thù rửa hận, giúp mình ra một ngụm lớn ác khí, nên căn bản không chú ý tới sự chăm sóc của Âm Tú dành cho cô ấy, cũng không phát hiện vì cô ấy mà đến cùng Âm Tú đã từng mất đi cái gì, giờ lại trải qua một lần nữa, dù lúc này linh hồn Ly Bách Hợp đã không còn ở đây, nhưng bản năng thân thể vẫn cảm giác được đau thương.



Âm Tú không biết nói lời ngọt ngào dỗ nàng, chỉ đành im lặng cầm khăn lau tay cho nàng, dộng tác cẩn thận từng ly từng tí như đang nâng một món đồ trân quý nhất trên đời, không dám dùng chút sức nào, rất sợ làm nàng đau, thỉnh thoảng hắn còn thôi vào lòng bàn tay Bách Hợp hai cái, bộ dáng quý trọng này khiến cho Bách Hợp thấy vậy trong lòng đều có chút chua xót.



“Hợp nương, huynh không thể ở lâu, ngày mai huynh mang thuốc mỡ đến cho muội, muội cẩn thận một chút.” Hôm nay Âm Tú tới đây là vì sợ Bách Hợp mới vào cung bên cạnh không có người hầu hạ không quen, vì vậy mới đặc biệt giúp nàng múc nước tới đây, nhưng chính hắn cũng chỉ mới vào cung, khi còn ở Ly gia vốn là cô gia tương lai, chớp mắt đã phải luân lạc đến độ hầu hạ người khác, vậy mà hắn vẫn không kêu một câu đau khổ, Bách Hợp mở to hai mắt, đè ép cơn đau đớn trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: “A Tú, bây giờ huynh đang ở trong ty nào?”



Trong cung có 12 giám 4 ty 8 cục, trong tình tiết câu chuyện, lúc Âm Tú mới vào cung cũng không sung sướng gì, bị phân đến Binh công cục, mỗi ngày chuyện của mình cũng đã nhiều không kể xiết, cũng bởi vì hơn một năm đầu hắn vẫn luôn ở trong Binh công cục chế tạp binh khí, nên về sau cho dù hai người từ từ hết khổ, nhưng vết chai trên tay hắn đều chưa bao giờ tan mất, cũng bởi vì lúc mới vào cục ngâm nước quá nhiều, nên Bách Hợp mới vừa bị hắn nắm tay liền đã thấy trong lòng bàn tay hắn bị nứt da rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn nhúng khăn giúp mình lau mặt và tay, trong lòng Bách Hợp cảm động, chỉ có điều là làm bộ như không biết cố ý hỏi hắn một câu. Âm Tú dừng một chút, vươn tay như muốn sờ mặt nàng, nhưng tay nâng lên lại buông xuống, mí mắt rũ xuống che đi suy nghĩ trong mắt: “Giờ không cần lo lắng cho huynh. Vận khí huynh tốt, được Tào công công của Đô tri giám thưởng thức, bây giờ đã đi theo bên cạnh ông ta rồi.” Thường ngày Âm Tú không nói nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngu. Lúc này hắn nói lời nịnh nọt trôi chảy, rõ ràng là đang nói dối, giống như trong lòng đã suy nghĩ thật lâu, lúc này liền thuận miệng thốt ra vậy.


Sắc trời từ từ tối, khi một đám cung nhân còn chưa về, tiếng gõ cửa lại vang lên, Bách Hợp mở cửa, liền thấy Âm Tú vẫn mặc quần áo như hôm qua ôm theo một cái thùng, đứng ngoài cửa.



Vội vàng kéo hắn vào phòng, Bách Hợp lấy cái bánh bao mà ban ngày đã giấu đi đưa cho Âm Tú, hắn cũng đồng thời cầm một bao giấy dầu đưa tới, hai người hành động giống nhau rồi cùng ngẩn người, Bách Hợp mở bao giấy mà Âm Tú đưa ra, bên trong cũng có một cái bánh bao, bởi vì khí trời nóng bức, nên kỳ thật lúc này bánh bao đã hơi có mùi, hơn nữa gói không tốt, nên bánh bao đã bị biến dạng, nhưng trong lòng hai người đều có chút chua xót. Trong tình tiết câu chuyện, bởi vì Ly Bách Hợp vừa tiến cung đã dã tâm bừng bừng, cô ấy chấp nhận bỏ tiền lấy lòng cô cô, cho nên trên cái ăn tất nhiên là có tiền liền có thể sai khiến cả ma quỷ, trong tình tiết câu chuyện, Âm Tú có tặng bánh bao cho cô ấy không, Bách Hợp cũng không biết, nhưng lúc này mỗi người đều tặng nhau một thứ không đáng giá, đặt vào trong tình cảnh này, ngược lại chính là tâm ý vô giá.



Lúc Âm Tú cầm lấy bánh bao liền trầm mặc không nói gì, hắn cúi đầu, trên gò má tái nhợt hiện lên vài tia đỏ ửng, Bách Hợp thấy hắn cầm bánh bao mà không ăn, không khỏi thúc giục hắn: “A Tú, huynh mau ăn đi, ăn xong muội có chuyện muốn nói với huynh.” Âm Tú nhẹ giọng đáp một tiếng, ngắt một góc bánh nhỏ ăn, lại cẩn thận cẩn thận gói lại vào khăn muốn cất vào ngực, Bách Hợp thấy hắn làm vậy, vội vàng ngăn lại: “Bánh bao này đã có mùi rồi, A Tú nhanh ăn đi.”



Bách Hợp thúc giục như vậy, Âm Tú liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo vài phần ngượng ngùng, rồi lại sáng đến chói mắt: “Đây là Hợp nương tặng cho ta, ta không muốn ăn hết một lần, ta chỉ ăn một chút, lát nữa cầm về ăn tiếp.”