Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 455 : Vuột mất người bảo vệ (5)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Trước kia mặc dù Ly gia đối xử với Âm Tú rất tốt, nhưng Ly Bách Hợp tự tặng đồ cho hắn cũng không nhiều, Bách Hợp nghe vậy trong lòng chua xót, không khỏi hít sâu một hơi, đè nén ý niệm phức tạp đang trào ra trong đầu xuống, lại vươn tay đoạt lấy bánh bao, nhón chân đút vào miệng hắn: “Mau ăn đi, sau này muội sẽ tặng cho huynh nhiều hơn…” Bách Hợp thấy hắn có chút bất đắc dĩ, giống như muốn tránh lại không dám, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Một nam nhân không biết nói chuyện nhưng nghe lời chung thủy như vậy, thế mà Ly Bách Hợp lại không xem trọng, hết lần này tới lần khác đi thích một người coi thường cô ấy là Thành Vương, cũng thật sự là có mắt không tròng, suy nghĩ này vừa toát lên, trong thân thể lại truyền đến một cơn đau tê tâm liệt phế, nước mắt cũng suýt nữa tuôn ra khỏi hốc mắt, Bách Hợp vội hít sâu mấy lần mới đè ép cơn đau lòng này xuống.
Âm Tú hơi tiếc nuối nuốt bánh bao xuống, lại uống vài ngụm nước sôi để nguội, lúc này Bách Hợp mới bắt đầu kêu hắn đứng ngay ngắn sau đó dặn dò hắn nhìn thật kỹ, rồi bắt đầu nhỏ giọng nói: “A Tú, lúc cứu Thành Vương, muội vô tình lấy được một thứ, huynh có tin trên thế giới này có võ công không? Hai ngày nay muội tập theo cuộn vải lấy được đó, luyện mấy lần, muội phát hiện khí lực của muội lớn hơn rất nhiều.”
Vốn đỏ ửng trên gương mặt còn chưa rút đi hoàn toàn, Âm Tú vừa nghe thấy lời này, ánh mắt liền ngẩn ra, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm túc, chính hắn là người luyện võ, hơn nữa còn cực kỳ có thiên phú, su phụ mà ban đầu ông Ly mới đến cũng không phải cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng mấy năm qua chính hắn mò mẫn cũng bị hắn tìm ra một con đường, chỉ tiếc là sau khi tịnh thân bởi vì thân thể không trọn vẹn, lúc vận hành chân lực trong cơ thể, một khi chân lực vận hành đến dưới đan điền, bởi vì tịnh thân, nên liền căn bản không giữ được chân lực, mà sẽ thoát ra ngoài qua những bộ phận đầy đủ trên người, giống như thân thể của hắn vốn là một khối thống nhất, có thể đựng nước, chân lực tu luyện được hắn có thể tích trữ, nhưng bởi vì một khối thống nhất này bị chính tay hắn cắt vỡ, cho nên nước sẽ tự nhiên chảy ra ngoài.
Cho dù hắn có liều mạng tu luyện đi nữa, liền tính gân cốt của hắn có thích hợp để tu luyện đi nữa, nhưng chân lực tu luyện ra không tích trữ được thì muốn lên cấp cũng khó như lên trời. Trước kia hắn là thân thể dương cốt hoàn chỉnh, nay bị chính bản thân phá hủy, sau này trên đường võ đạo sợ là khó có thể tiến thêm, hắn không hối hận mình quan tâm Bách Hợp, nhưng vẫn hơi tiếc mình không thể đi xa hơn trên con đường võ đạo để có thể giúp nàng nhiều hơn.
“Nói xin lỗi!” Vốn không nên sơ đo với các cô nương mà trong mắt bách Hợp vẫn còn trẻ người non dạ này, nhưng ngày mai còn một núi việc phải làm, mỗi ngày người không làm xong việc không chỉ không được ăn cơm, mà hơn nữa cũng cực kỳ không tốt cho việc luyện võ của Bách Hợp, Bách Hợp chịu đựng đau đớn đứng dậy, nhặt cái chăn bị rơi xuống đất lên, bình tĩnh nhìn thiếu nữ bắt nàng ta nói xin lỗi. Ban đầu thiếu nữ còn sửng sốt một chút, nghe nói như thế không khỏi càng cười sung sướng hơn, không đáp mà còn phun nước miếng vào Bách Hợp, không trúng người, nhưng lại rơi xuống chiếu của nàng.
“……” Bách Hợp trầm mặc một lúc lâu, gân xanh trên trán nhảy lên, vốn đang tự nói với mình là đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ném cái chăn trong tay xuống, lấy chăn trên giường thiếu nữ kia lau sạch giường mình, cô gái kia ngẩn ngơ, hiển nhiên không ngờ nàng lại làm như vậy, hét lên một tiếng đang muốn vươn tay cào mặt nàng, thì Bách Hợp đã liền lật tay bắt lấy cánh tay nàng ta, rồi không chút do dự tát một bạt tai lên mặt nàng ta.
Một tiếng ‘Chát’ giòn vang, trong phòng các cung nữ vốn đang cười ha ha đều ngây người, nhân lúc đám người kia chưa kịp phản ứng, Bách Hợp liền kéo thiếu nữ kia ra cửa. Ban đầu cô gái kia còn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi nàng ta kịp phản ứng, thì Bách Hợp đã đạp một cước lên người nàng ta, rồi xoay người đóng mạnh cửa lại: “Còn ai muốn kêu ta đi lấy nước nữa?”
Vốn là thường ngày thấy Bách Hợp im lặng không lên tiếng, mọi người còn tưởng rằng nàng dễ bắt nạt, lại không ngờ chỉ một lời không hợp liền tát thiếu nữ mặt tròn kia một bạt tai rồi ném ra ngoài, đám thiếu nữ vốn đang cười vui vẻ trong phòng liền sợ hết hồn, mặc dù các nàng có lòng ghen tỵ, nhưng dù sao trước khi vào đây chỉ là xuất thân nông thôn, còn chưa trải qua sự đời, vì vậy lúc này sau khi bị Bách Hợp trấn trụ, mọi người không dám la lối nữa, nhưng thiếu nữ bên ngoài bắt đầu đập cửa, trong miệng lớn tiếng tức giận mắng. Hậu quả lớn tiếng ồn ào ở trong cung vào ban đêm như vậy chính là rất nhanh thiếu nữ này bị mấy thái giám mang đi, cô cô Châm công cục lập tức chạy tới, mặt âm trầm: “Dạy các ngươi quy củ mấy ngày, kết quả vẫn không hiểu quy củ như vậy, nếu đã không muốn ngủ, vậy tối nay cũng đừng ngủ nữa.”
Các thiếu nữ mới vừa rồi còn kết đội chuẩn bị ra oai phủ đầu Bách Hợp lúc này lập tức giống như chim cút bị chấn kinh, đều bị bắt lại, mọi người cùng đứng trong sân, Bách Hợp cũng đứng trong nhóm người này. Trong lúc mọi người đều mang khuôn mặt mệt mỏi cố gắng chống đỡ, thì Bách Hợp lại vận hành linh lực trong cơ thể, bắt đầu di chuyển khắp người, qua một đêm một đám thiếu nữ đều mỏi mệt không chịu nổi, chỉ có nàng là trông vẫn còn rất khỏe khoắn.