Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 483 : Cô gái cá chép báo thù (ba)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Edit: Leticia
Beta: Sakura
“Đau không?” Thiếu nữ cười toe toét miệng, lau vết máu đỏ sẫm trên mặt, miệng bắt đầu nhai, hàm răng trắng ởn dính đầy huyết nhục, lúc này âm thanh nhai làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, cô nhìn Quan Bách Hợp giống như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nở nụ cười: “Tôi hiện thân trước mặt Vân Mộ Nam rồi, thổ lộ mong anh đón nhận tôi, tôi nghĩ rằng đời này chúng ta có thể luôn vui vui vẻ vẻ.”
Thiếu nữ mỗi khi nói một câu, vẻ mặt lại càng dữ tợn hơn, cô ta vừa nói vào đề bắt đầu cắn Quan Bách Hợp trên người thịt bắt đầu ăn, từ bàn tay cánh tay, lúc sau là lòng bàn chân đến cẳng chân, cô bắt đầu cắn từ những vị trí không nguy hiểm đến tính mạng, Quan Bách Hợp giống như bị hình phạt thiên đao vạn quả, nhưng căn bản có miệng la không ra đau, có oan không có chỗ tố.
Từ vừa mới bắt đầu thiếu nữ vừa nói về tình yêu của mình và Vân Mộ Nam, về sau cô ta nói đến chuyện Vân Mộ Nam vứt bỏ cô ta tiến vào quân đội Quan gia, thiếu nữ hết sức không cam lòng xa cách người yêu, vì vậy lặng lẽ cũng đi theo Vân Mộ Nam tới Quan gia, lúc ấy Vân Mộ Nam đưa ra lời chia tay với cô, thiếu nữ lại hết sức không cam lòng, cô ta vốn chỉ là một con cá yêu đơn thuần, nghĩ rằng cùng yêu nhau với nhân loại sẽ là một tình yêu một đời một thế giống như trong truyền thuyết, cô quấn quýt lấy Vân Mộ Nam, yêu cầu anh rời đi Quan gia cùng mình, cuối cùng Vân Mộ Nam không chỉ không rời đi, ngược lại còn cưới con gái một của Quan gia.
Chuyện như vậy dĩ nhiên khiến thiếu nữ thương tâm gần chết, cô ta dùng nguyền rủa hung tàn nhất của tộc Ngư yêu dùng trên người đàn ông phụ lòng Vân Mộ Nam này, một khi loại nguyền rủa này có hiệu lực, trong vòng bảy bảy bốn chín ngày Vân Mộ Nam sẽ toàn thân thối rữa thống khổ không chịu nổi mà chết, loại thối rữa là từ trong ra ngoài, loại thống khổ này giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến đốt, là hình phạt xứng đáng dành cho người đàn ông phụ lòng.
Lúc đầu Vân Mộ Nam tất nhiên là hoàn toàn phủ nhận chuyện này, nhưng khi đó Quan Bách Hợp cũng sớm đã hoài nghi chồng mình, tất nhiên không chịu tin tưởng Vân Mộ Nam giải thích, vì vậy hai vợ chồng ầm ĩ rồi tan rã trong không vui, ở trong Vân gia bóng ma đánh tới đoạn thời gian cuối cùng trong cuộc sống Quan Bách Hợp là chồng lãnh đạm, người thân chết đi, cùng với cái chết kinh khủng ly kỳ của con gái mình, bóng ma bao phủ người Vân gia, giống như một tấm lưới lớn được bện thật bền chắc càng gây sợ hãi, vững vàng quấn ở trong lòng Quan Bách Hợp.
“Lão gia đâu?” Bách Hợp lau đầu tóc, lúc này còn cảm giác có chút hoảng hốt bực mình, hiện tại Quan gia đã bắt đầu có người chết, chứng minh con cá chép tinh kia đã bắt đầu trả thù người của Quan gia, đợi đến khi người của Quan gia chết hết xong, cô ta sẽ vươn tay đến người của Vân gia, hơn nữa người đầu tiên trong Vân gia cô trả thù chính là Quan Bách Hợp và con gái của Vân Mộ Nam, Quan gia vốn có con nối dòng đông đảo, nhưng ngắn ngủn trong vòng nửa năm đã chết hết, lúc này vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, nhưng sợ hãi đã giống như một mầm móng bắt đầu mọc rễ nảy mầm ở trong lòng người Quan gia, Bách Hợp cơ hồ có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng người Quan gia không biết đang sợ đến mức nào, đáng tiếc lúc này cô mới đến, cho dù có bảo điển của đạo môn Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh trừ tà trì quỷ, nhưng căn bản bây giờ không thể sử dụng được.
Nghĩ tới chỉ có thể trơ mắt nhìn Quan gia rơi vào tình cảnh như vậy mà mình thúc thủ vô sách, trong lòng Bách Hợp không khỏi có chút trầm trọng, một cỗ oán hận đột nhiên xuất hiện nảy lên trong lòng của cô, làm cho cô hận không thể lập tức lôi quỷ hồn con cá chép yêu kia ra đánh cho hôi phi yên diệt.
Mấy ngày gần đây Bách Hợp chính vì chuyện của Quan gia mà sinh ra cãi nhau với Vân Mộ Nam lần đầu tiên, lần này hai vợ chồng tranh cãi rất ghê gớm, Vân Mộ Nam thậm chí đã bảy tám ngày chưa trở về phòng, lúc này Bách Hợp vừa mở miệng hỏi, sắc mặt tiểu nha đầu trắng bệch sợ run cả người, không nói tiếng nào liền quỳ xuống, nói không ra lời.
Bởi vì gần đây Quan Bách Hợp và chồng mình ầm ĩ không vui, vì vậy đối xử với người hầu cũng không có sắc mặt tốt, dạo này tiểu nha đầu thiếp thân lúc đối mặt với cô còn không dám thở mạnh, rất sợ chọc giận khiến cô không vui, lúc này không trả lời được vấn đề, Bách Hợp thở dài, nhìn thấy sắc trời còn sớm, vừa phất phất tay, vừa có chút phiền muộn nói: “Đi ra ngoài đi.” Vẻ mặt tiểu nha đầu kia giống như trút được gánh nặng, không đợi cô chân chính thối lui khỏi cửa phòng, Bách Hợp lại nói: “Đúng rồi, mua cho tôi một ít lá bùa chu sa trở lại, gần đây nhà mẹ đẻ ta hình như đang mời đạo sĩ, mua nhiều một chút, ngày nào đó rảnh rỗi tôi mang về nhà.”