Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 482 : Cô gái cá chép báo thù (2)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Rất nhiều người vì đạt được nửa giang sơn mà Quan Lão thái gia từng đồng ý, nghĩ hết phương pháp muốn cưới được Quan Bách Hợp, từ nay về sau cá chép hóa rồng, một lần hành động xoay người có thể không cần phấn đấu vài chục năm, Quan gia trong thời gian Quan Bách Hợp trưởng thành, chậm rãi phát triển thành thế lực lớn nhất ở địa khu Hoài Nam, nếu như có thể lấy được Quan Bách Hợp, liền tương đương trở thành một thổ hoàng đế ở địa khu Hoài Nam, vì thế rất nhiều người không ngại xa ngàn dặm mà đến.
Trong đám người này, một người đọc sách tên là Vân Mộ Nam lọt vào tầm mắt của người Quan gia, anh khác hẳn những người cầm châu báu đến cầu hôn Quan Bách Hợp, ngay từ đầu anh đã vứt bỏ sách bút đi tòng quân tiến vào Quan gia, bắt đầu từ một binh sĩ bình thường trong Quan gia đi lên, thẳng đến hai năm, người này bằng vào đầu óc tỉnh táo thông minh, rất nhanh thăng chức trở thành tâm phúc của phụ thân Quan Bách Hợp, giữa một đám binh sĩ thô lỗ, Vân Mộ Nam giống như hạc giữa bầy gà, anh có tư thái cao lớn rắn chắc của đàn ông phương Bắc, lại có ngũ quan tuấn tú xinh đẹp của đàn ông phương Nam, hơn nữa người này có thể văn có thể võ, viết một tay chữ tốt, văn chương giỏi giang, đầy bụng tài hoa không nói, sau khi tham gia quân ngũ lại càng xuất sắc, vô luận kỹ năng chiến đấu hay là chiến thuật yếu lược, mọi thứ anh đều phát triển đến mức cao nhất.
Một đàn ông ưu tú như vậy rất nhanh khiến người Quan gia chú ý, nghĩ đến Quan gia còn có một con gái chưa xuất giá, người Quan gia cũng bắt đầu đánh giá Vân Mộ Nam, người này không chỉ ưu tú, hơn nữa tính cách trầm ổn có độ, tiến thối lại vô cùng hào phóng, là một nhân tài hết sức ưu tú có khả năng. Sau khi mọi người Quan gia kiểm tra hai năm, vào năm Quan Bách Hợp mười bảy tuổi, chính thức gả hòn ngọc quý trên tay của Quan gia gả cho anh.
Sau khi kết hôn Quan Lão thái gia xác thực làm đúng như lúc trước chính mình đáp ứng, giao một nửa binh lực dưới tay mình vào trong tay Vân Mộ Nam, để cho anh tự lập môn hộ, Vân Mộ Nam tự bản thân mình cũng vô cùng có tài hoa, cứ thế mà dựa vào nửa giang sơn này, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, phát triển thế lực của mình thành một trong năm quân phiệt lớn nổi danh nhất toàn bộ quốc gia, tuy nói ở địa khu Hoài Nam thế lực của người Quan gia vẫn còn, nhưng về sau rất nhiều tiểu bối nhỏ tuổi chỉ biết Vân Mộ Nam, mà không biết Quan gia.
Đó là vào đêm một ngày Quan Bách Hợp không ngủ được, nước tanh hôi giống như xuất hiện ở trong Vân gia ngày càng nhiều, ngày thường đã nồng đậm giờ mùi hôi càng ngày càng đậm, một nữ mặc xiêm y màu đỏ tươi, mặt mũi tràn đầy trắng bệch đôi mắt to trợn trừng bỗng nhiên ngay lúc đó từ trong bóng tối đi ra, xuất hiện tại bên cạnh đầu giường cô rồi ngồi xuống. Trên người cô ướt sũng, nước tanh hôi ở trên người cô nhỏ giọt, nhỏ vào trên người Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp suýt nữa phun ra, nhưng khi bị nước đó dính vào, Quan Bách Hợp phát hiện mình không thể nhúc nhích rồi, cô trừng lớn mắt, ngay lúc đó chứng kiến cô gái kia bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu bén nhọn:
“Tôi vốn là một con cá chép trong hồ, ngày đó được Vân Mộ Nam cứu, lại được anh tốt bụng thả lại vào trong sông Giang Hà, ta ngưỡng mộ nhân phẩm, tài hoa của anh, ta thích sự tốt bụng của anh, bởi vậy hóa thành hình người thay anh giặt quần áo nấu cơm.” Giọng nói u ám của thiếu nữ vang lên, cô thò tay sờ vào người Quan Bách Hợp, tay của cô dính nhớp, sau khi sờ hết mặt Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp cảm giác trên mặt mình giống như có một thứ gì đó tanh hôi, phảng phất có một bàn tay hư thối sờ vào mặt của cô, để lại mủ nước và thịt thối khiến cô buồn nôn suýt nữa nôn ra, hết lần này tới lần khác cô lại không nôn ra được.
“Tôi thật sự rất yêu anh ấy, tôi giúp anh làm việc, tôi bắt đầu chậm rãi ưa thích anh, tôi biết rõ giữa người và yêu thì không nên có tình yêu, nhưng tôi không khống chế nổi chính mình, nếu như tôi sớm nghe lời a nương thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tôi có mắt không tròng, nhận biết tên đàn ông chết tiệt Vân Mộ Nam!” Thiếu nữ nói xong, trên mặt bắt đầu lộ vẻ hung ác, cô bỗng nhiên há to miệng, cái miệng anh đào nhỏ nanh lập tức trở nên cực kỳ khủng bố, lúc cái miệng đầy răng nhọn thoáng cái cắn vào bàn tay của Quan Bách Hợp, cái loại đau đớn lạnh như băng đâm vào xương tủy, đau đến mức toàn thân cô ấy bắt đầu không tự chủ được run rẩy lên, cô muốn kêu thảm thiết, thế nhưng mà trên mặt không biết thiếu nữ vừa mới vuốt ve qua cô vật dính nhớp gì, khiến cô căn bản không hô ra lời, hơn nữa cô bắt đầu không cảm giác thấy vẻ mặt biến hóa, cô thậm chí cảm giác mình đau đến mức cơ bắp đang run rẩy, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười cương cứng.