Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 534 : Nữ phụ vốn là nữ chính (5)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Minh Nguyệt



Beta: Sakura



Đường Phi Phi khóc một chốc thì lại nấc lên, căn bản không thể nói ra một câu nguyên vẹn…, Đường  Ân Nhã càng thêm tức giận, cô ta cõng con trai trên lưng định tính sổ với Bách Hợp. Trên lầu mấy người đang ngủ cũng bị tiếng động dưới nhà đánh thức, nhao nhao đi xuống lầu. Chứng kiến tình cảnh trước mắt lúc này Trầm Ngạo Trì giang tay ra bảo hộ Đường  Ân Nhã phía sau lưng nói: “Mang đứa bé đi, có chuyện gì chờ trời sáng rồi nói.”



Hắn vừa nói dứt lời, chân lại đá liên hồi tới chỗ Bách Hợp, một cước này xen lẫn lực đạo mạnh mẽ và ác liệt. Bách Hợp cảm giác được Trầm Ngạo Trì chắc đã từng luyện võ hơn nữa còn luyện trong thời không ngắn. Tuy cô biết rõ Trầm Ngạo Trì là át chủ bài, nếu cho cô thêm thời gian nửa năm thì thực lực tuyệt đối sẽ hơn Trầm Ngạo Trì, nhưng thật đáng buồn, lúc này cô chỉ mới tiến vào nhiệm vụ, hơn nữa nguyên chủ hiện tại lại đang bị bệnh nặng, toàn thân mềm nhũn không có sức, bởi vậy không trốn thoát được.



Trầm Ngạo Trì tiếp tục nhằm vào bắp chân của cô, nếu như bị trúng một cước này chỉ sợ cô sẽ gãy xương. Bách Hợp có chút phiền muộn, bị thương đau đớn cô không sợ, nhưng lúc này nếu như bị thương nói không chừng cô sẽ bị đoàn xe Lưu Hạo vứt bỏ giữa đường. Cô không có sưu tầm “Tình yêu của Thi vương” đến lúc đó làm sao cô có thể tiếp tục sống trong tận thế?



Càng quan trọng hơn là bị thương thì cũng thôi đi nếu như bị thương quang minh chính đại còn đỡ, đằng này lại bị người ta tới ăn hiếp làm nhục.
Nói xong những lời này Đường Ân Nhã phát ra từ trong mũi một tiếng hừ mạnh ôm Đường Phi Phi vào bên trong nhà. Đường Phi Phi ghé vào trên đầu vai mẹ lúc chứng kiến đầu Bách Hợp nhỏ đầy nước thì bắt đầu nín khóc mỉm cười, hướng phía Bách Hợp thè lưỡi trong miệng phát ra âm thanh đắc ý.



Bách Hợp nắm chặt nắm đấm, Trầm Ngạo Trì thấy hai mẹ con Đường Ân Nhã đều đã đi vào, lúc này mới liếc nhìn Bách Hợp giống như cảnh cáo rồi mới quay người đi theo vào trong phòng. Trong tiểu viện nhà nông thoáng cái liền yên tĩnh trở lại, bốn phía ngoại trừ truyền đến tiếng rống của Zombie bên ngoài thì chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù. Bách Hợp thò tay vặn một cái mái tóc dài ướt đẫm của mình, nhìn quanh bốn phía không phát hiện ra cái gì bằng vải vóc nên cũng thôi. Không biết thứ nước kia là thứ gì mùi hôi không chịu được, đáng tiếc lúc này không có nguồn nước sạch, trong đội là uống nước khoáng nhưng tình hình hiện tại trong đội mọi người còn không nỡ uống, càng không có khả năng lấy ra gội đầu, bởi vậy cô cố nén cảm giác buồn nôn, nhắm mắt lại một lần nữa ngồi bệt trên mặt đất.



Bên ngoài sắc trời tối tăm mù mịt, từ sau khi rơi vào tận thế thì thời tiết ngày càng âm trầm mù mịt như vậy. Trong tay Bách Hợp không có bất cứ thứ gì như điện thoại, đồng hồ để đo thời gian, cũng không biết lúc này đã qua bao lâu rồi, chỉ là ngồi đại nửa ngày bụng cô bắt đầu kêu lên. Theo như cô nhớ thì từ đêm qua đến giờ cỗ thân thể Dương Bách Hợp này chưa được ăn qua thứ gì vào bụng. Vốn trong toàn bộ mọi người trong đội thì Bách Hợp là người không phải đi giết Zombie nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô được chia phần thức ăn ít nhất. Ở đây trong thời đại bây giờ thực lực là tất cả, trước kia thì Dương Bách Hợp không thể nghi ngờ chính là cái kẻ không có địa vị nhất trong đội.



Tính toán thời gian tiếp theo không còn mấy ngày thì Dương Bách Hợp và Đường Ân Nhã xảy ra xung đột kịch liệt, sau đó cô ấy bị cả đội vứt bỏ, ngay sau đó cô đã gặp đám người đem cô trở thành công cụ tình dục bình thường cặn bã, từ nay về sau không còn tôn nghiêm, dùng cơ thể để đổi lấy đồ ăn ít ỏi. Cuối cùng bị người ta coi là công cụ nhử Zombie ném vào trong đống Zombie, bị Zombie tổn thương về sau may mắn đã thức tỉnh được dị năng. Bách Hợp lúc này đã tiếp thu được toàn bộ nội dung vở kịch về sau. Theo trí nhớ của Dương Bách Hợp về sự cuộc xung đột kịch liệt, lại đến đoạn Đường Ân Nhã biểu hiện ra được dị năng không gian, thì phát hiện trong đó nhiều điểm đáng nghi trùng trùng điệp điệp.



Hôm nay Đường Ân Nhã đánh cho cô một bạt tai, thì vô luận là theo lực đạo hay thủ pháp cô thấy được cô ta nhất định có chút thực lực. Theo nội dung vở kịch ở bên trong thì lúc nào Đường Ân Nhã có dị năng thì không nói rõ. Nhưng Bách Hợp dám khẳng định lúc này Đường Ân Nhã đã có được dị năng, nếu không lúc cô ta ra tay sẽ không có được một tia năng lượng kỳ quoái này. Cô ta đã có được dị năng, thì thể lực và tố chất thân thể sẽ vĩnh viễn cao hơn người bình thường. Bách Hợp lại ngầm suy nghĩ lúc Đường Ân Nhã  cũng không có bệnh nặng mới khỏi. Qua tiếp xúc lâu với Đường Ân Nhã thì  Bách Hợp dám khẳng định nguyên chủ có dã tâm tính toán Đường Ân Nhã, thế nhưng nguyên chủ lại không có tâm kế, thực lực cũng không bằng người ta.