Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 541 : Nữ phụ vốn là nữ chính 12

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: TMH



Đường Phi Phi chắc kế thừa gien tốt của nhà họ Đông Phương, cho nên lúc tận thế nó mới mở ra song hệ dị năng, nên bốn người này cũng không dễ đối phó. E rằng ngay cả Lưa Hạo yếu nhất cũng là hệ Lực lượng có thể tự tay xé Zombie, năng lực không kém Hải Ninh.



Tuy nói Bách Hợp cũng muốn thừa dịp đám người kia có bệnh liền lấy mạng họ thế nhưng mà cô biết đạo lý rõ có lúc bị  thương thì Lão Hổ càng hung mãnh này, sau khi tính toán thực lực địch ta thì cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được.



Nhưng Hải Ninh nghe được lời nói của Bách Hợp xong thì không để ý đến cô nữa ngược lại trầm mặc mở cửa định đi ra nhưng lại bị Bách Hợp cầm lấy tay, không vung tay cô ra mà chỉ làm bộ mặt ta tức giận.



Bách Hợp nhìn thấy hành động này của anh thì hiêu ra anh vẫn còn đang tức giận vì mình hiểu hầm anh. Cô có chút buồn bực quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đợi đến lúc quay người lại thì nét mặt Bách Hợp đã trở nên thành khẩn vô cùng: “Vừa này là tôi hiểu lầm anh, là tôi không đúng, tôi ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi ngài Hải Ninh ”



“Tôi cũng sẽ tức giận ” Khóe miêng của anh cong,nhấn mạnh một lần ” Có điều thấy cô thành tâm xin lỗi nên tôi sẽ cho cô một cơ hội “.Anh nói xong thì thần thái mang theo vẻ nghiêm túc, mừng rỡ khi Bách Hợp nói lời xin lỗi anh có mang theo một tia kiêu ngạo. Trong mắt vốn cất dấu vẻ lo lắng lúc này tản đi sạch sẽ. Bách Hợp thấy anh tự tay muốn gỡ dây an toàn chuẩn bị xuống  xe thì cô liền đưa tay bắt lấy tay anh.



Hải Ninh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bình tĩnh như là mang theo vài phần nghi hoặc nhưng cũng không có vung tay cô ra.



“Anh làm được kiểu gì thế? ” Biết rõ mình không muốn cho Hải Ninh xuống xe chỉ sợ anh cũng không nghe, trong từ điển của anh không có cái từ nghe lời mà chỉ có làm theo ý mình. Bách Hợp đang nghĩ cách ngăn cản anh lại rồi thuyết phục anh lái xe rời khỏi đây nhưng khi Hải Ninh nghe thấy cô hỏi thì trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười: “Tôi nói nguyên lý cho cô thì cô cũng không hiểu.” Anh chỉ là thành thật nói ra một câu cũng đủ khiến người ta muốn đánh anh rồi, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng tôi có thể từ từ dạy cho cô.”



Nói lời này thì ánh mắt Hải Ninh lộ ra vài phần chân thành tha thiết đó là suy nghĩ thật lòng của anh, Bách Hợp -người này tính cách cũng không quá ưa hợp, cô không có cái tuổi này nên mít đặc ngây thơ ngu xuẩn, sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt nịnh nọt thậm chí cô quá mức an tĩnh có khi lại để cho lòng anh không thể bĩnh tĩnh trở lại.Nhưng anh lại thích cảm giác ở cùng với cô, dùng khoa học để giải thích, hai người bọn họ giống như là nguyên tốt hóa học bất đồng tổ hợp lại thành một vật chất hoàn toàn mới. Cho dù là cô thật dại dột không có thuốc chữa, tương lai dài phải ở cùng với cô nhưng Hải Ninh cũng không có phản cảm. Ngược lại còn có một tia vui sướng chờ mong, phảng phất nghĩ tới về sau hai người có thể sống cùng nhau, mình làm thí nghiệm có cô ở bên cạnh  thì  khóe miệng anh không tự chủ cong lên.


Không nói lới giá trị vũ lực giữa hai người, xác thực vào lúc này Trầm Ngạo Trì chiếm hết thiên thời địa lợi nhưng không có nghĩ là Hải Ninh không có phòng bị, anh có đầu óc, anh có thể tính ra tần suất hô hấp cùng với tim đập của Trầm Ngạo Trì cộng thêm chiều hướng gió, đầu anh như máy tính nhỏ tất cả nắm giữ trong lòng bàn tay, lúc dao găm của Trầm Ngạo Trì đâm gần tới lưng anh thì cũng là lúc chiếc khăn kia bay tới mặt hắn, bởi vì chuyện của Đường Ân Nhã khiến Trầm Ngạo Trì lo lắng rồi hít mạnh vào.



Cho dù Trầm Ngạo Trì luyện võ công cao đến đâu cũng sợ mê dược, đặc biệt do anh đặc chế mà thành mê dược, Trầm Ngạo Trì còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì cả người liền mềm mại trượt chân xuống mặt đấy bất tình nhân sự.



“Rác rưởi.“ Hải Ninh hừ lạnh một tiếng lại thả cái bản điều khiển vào trong túi áo, anh liếc mắt nhìn bóng người nào đó đang chạy trốn không xa, con mắt lập tức híp lại, giải quyết người này xong, Hải Ninh có chút buồn bực mất tập trung bỏ lại hai vật thí nghiệm  mà đuổi theo Bách Hợp, nhìn anh có vẻ gầy yếu nhưng rất khỏe hơn nữa chân lại dài,cỗ thân thể này của Bách Hợp trông thì khỏe mạnh nhưng thực ra yếu ớt, chạy vài bước đã thở hồng hộc, dù biết rõ hiện tại chạy trốn là hy vọng duy nhất nhưng cái chân  lại rất nặng nề không bước nổi nữa.



Bách Hợp đang suy nghĩ xem Hải Ninh có bị Trầm Ngạo Trì đâm không, cô quay đầu lại nhìn một cái thì không ngờ rằng cánh tay bị tóm lấy, người va vào lồng ngực của một người, trên người Hải Ninh có mùi hương quen thuộc vây quanh cô, lúc này anh đang phẫn nộ như muốn bẻ gãy cánh tay Bách Hợp ” Tôi bảo cô lại đây ”



Anh  tức giận,chưa từng có người nào để anh nói đến lần thứ ba, hiện giờ trong đầu Hải Ninh hiện lên hàng vạn cách để Bách Hợp nghe lời, giờ anh như một con sư tử cuồng bạo,anh rất muốn người trước mặt biết điều ngoan ngoãn để anh không phiền loạn nữa nhưng cuối cùng không đành lòng, gương mặt lạnh lùng ôm chặt lấy Bách Hợp rồi hừ lạnh một tiếng ” Hừ”



Vào lúc này  Bách Hợp không dám nhúc nhích, thậm chí cô còn không dám thở lớn, lúc này tâm tình Hải Ninh rõ ràng không tốt, lúc này mà gây chú ý để anh phát hỏa là không phải là ý hay, cô tận lực điều chỉnh hô hấp của mình, cho dù lúc này tim cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng



“Dương Bách Hợp,tôi cũng sẽ tức giận ” Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp, sắc mặt có chút mệt mỏi: ” Cho dù là yêu thích nhưng tôi không thích loại siêu thoát trong phạm vi khống chế của tôi” Anh không thích mọi việc quá tầm kiểm soát của mình  vô luận là buồn bực hay là Bách Hợp, anh chặt chẽ nắm lấy tay Bách Hợp như là sợ cô chạy trốn giống như vừa nãy, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau rồi chậm rãi bước về phía xảy ra sự cố kia “Lời của tôi nói, cô nghe rõ chưa? ”



Cho chạy vừa mới chạy qua nhưng mặt anh không đỏ không thở gấp vẫn như trước nhàn nhã tản bộ, ngược lại bị anh đuổi theo mà gương mặt Bách Hợp đỏ rực lên không hề vui vẻ chút nào, Bách Hợp lúc nghe thấy anh nói thì đã biết lần này Hải Ninh thực sự nổi giận rồi, giờ cô không thể chọc giận anh nữa, cô đành im lặng gật đầu tùy ý Hải Ninh kéo cô về.



“Ngoan” Lúc này trên mặt Hải Ninh mới lộ ra nụ cười, anh lấy tay đẩy kính mắt một cái, vừa nãy đuổi theo cô mà bị trượt nhưng trong lòng chưa chắc đã hoàn toàn bình tĩnh lại  bởi vậy đưa tay đẩy kính một cái sau đó anh quăng luôn cái kính vào đống lửa cách không xa,mất đi vật che chắn thì gương mặt anh càng tuấn tú thanh lệ hơn như thiếu niên bước từ trong tranh ra vậy.