Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 542 : Nữ phụ vốn là nữ chính 13

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Vũ Thiên           



Beta: Sakura



“Chuyện gì vừa xảy ra?” Bách Hợp tận lực ổn định hô hấp, lúc này mới nhìn bốn phía lửa cháy đùng đùng, lại nhìn Hải Ninh, cho dù biết Hải Ninh đang tức giận có thể sẽ không để ý đến cô. Nhưng vừa phát hiện Đường Ân Nhã không hiểu sao thu được xe vào, phát hiện Đường Ân Nhã có không gian, sau đó lại thấy đồ vật từ trên không xuất hiện, Bách Hợp biết nhất định là Hải Ninh đã động chân động tay mà hết lần này đến lần khác cô lại không hay biết gì.



Bách Hợp tưởng Hải Ninh sẽ không trả lời câu hỏi của cô, nhưng ngoài ý muốn, Hải Ninh chỉ quay đầu nhìn cô một cái liền cười lạnh nói: “Đã sớm nói với em rồi, xe rất nguy hiểm”



Hải Ninh thận trọng, anh trước giờ không ăn nói lung tung, nếu như là người quen của anh thì sẽ biết điểm này. Đáng tiếc Bách Hợp lại không tin tưởng anh, Hải Ninh nghĩ đến đây, lông mày nhăn lại. Đồ vật Hải Ninh dùng, sau khi qua tay anh sửa đổi sẽ không chỉ thay đổi một điểm nhỏ thôi. Trong xe Hải Ninh còn trang bị quả Boom đặc chế, lợi dụng chỗ ẩn nấp chôn vào đó, nếu có người dám đụng đồ đạc của anh thì chỉ cần lúc xe chạy không phải Hải Ninh tự mình lái xe giải trừ nguy cơ, hoặc bị anh ấn nút trên bản điều khiển thì quả Boom lập tức sẽ nổ tung.



Vốn chỉ là tiện tay chế tạo ra chút đồ nhỏ mà thôi, trước kia vốn không ai dám ngấp nghé đồ của anh, không nghĩ tới hôm nay đụng phải kẻ không sợ chết.



Lúc Đường Ân Nhã thò tay đụng vào xe, một tay chuẩn bị giết Bách Hợp, kỳ thật anh đã định chuẩn bị ấn nút. Nhưng lúc ấy Bách Hợp chạy chưa đủ xa, Hải Ninh lại nhạy cảm nhận ra sự không đúng của Đường Ân Nhã, bởi vậy anh kiên nhẫn chờ đến khi cỗ xe biến mất, đồng thời nhấn nút bản điều khiển trong tay, xe nổ tung. Tại một khắc này xe bị Đường Ân Nhã thu vào không gian, tiếp theo những đồ vật khác trong không gian của cô ta bắt đầu chịu ảnh hưởng của vụ nổ. Những vật lung tung mà cô ta thu được trước tận thế cũng bị nổ tung.



Lúc xe biến mất thì Bách Hợp nhìn ra Đường Ân Nhã có một không gian cổ quái, Hải Ninh đương nhiên cũng nhìn ra. Hôm nay anh ta trong lúc vô tình chỉ muốn đem tòa nhà liên quan mấy người Đường Ân Nhã này nổ mất, nguyên nhân ra tay lúc đầu chỉ vì anh muốn mà thôi, không có mục đích khác. Không nghĩ rằng cuối cùng âm kém dương sai lại câu được con cá lớn, không gian ba chiều quả thực tồn tại, thậm chí tồn tại ở bên cạnh mỗi người, chỉ là người kia có chìa khóa để mở ra hay không thôi. Mà Đường Ân Nhã sở hữu năng lực có thể mở ra không gian, cô ta tương đương với chìa khóa mở ra không gian ba chiều, lần này đúng là lời to.



Hải Ninh kéo Bách Hợp đi tới đúng lúc Đường Ân Nhã phun ra máu giống như muốn khóc, trong tay vẫn gắt gao cầm thứ gì, từ trên cao chằm chằm nhìn xuống cô ta.



“Làm sao sẽ, làm sao sẽ vỡ?” Lúc này Đường Ân Nhã giống như đang phát điên, trong tay cầm hai đoạn vòng ngọc đứt rời, vẻ mặt như muốn khóc, lúc này thấp thỏm lo âu phảng phất như cha mẹ vừa chết vậy. Ngay cả Lưu Hạo từ trong đống đổ nát cũng chậm chạp bò lên, ho khan vài tiếng sau đó dịch người cho Đường Phi Phi đang được bảo hộ cẩn thận đi ra.



“Ma ma…” Mặc dù Đường Phi Phi tuổi nhỏ nhưng cũng là dị năng giả, lại là dị năng giả song hệ, vốn dĩ tố chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều, thêm vào nguyên nhân là dị năng giả, nên trong nháy mắt tai nạn phát sinh, cơ thể của nó sẽ có chế độ tự động bảo hộ. Hơn nữa có Lưu Hạo lúc phát sinh sự cố theo bản năng bảo hộ nó dưới người, bởi vậy trong mấy người sống sót hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, Đường Phi Phi ngược lại hầu như không sao cả.



Lúc này Đường Ân Nhã lại kém con trai, trong tay cô ta giữ chặt hai nửa vòng ngọc, trên mặt dính đầy bụi đất, như người mất hồn. Cô ta cắn chặt môi, lộ ra ánh mắt điên cuồng, đem ngón giữa ở tay trái cắn nát, cô ta bất chấp đau đớn, run rẩy nhỏ giọt máu đó lên vòng tay đã đứt, vòng tay lúc trước có thể hấp thu máu cô ta lúc này không có chút phản ứng nào, Đường Ân Nhã suýt nữa khóc ra tiếng. Cô ta nắm thật chặt cái vòng tay, thần sắc uể oải nói không ra lời.




Đường Ân Nhã hỏi Hải Ninh sẽ không muốn trả lời, nhưng Bách Hợp mở miệng hỏi, Hải Ninh dùng một loại ánh mắt sao em lại ngu như vậy’ nhìn Bách Hợp nửa ngày, thấy lông mày Bách Hợp nhảy dựng, mới thở dài:



“Nó là dị năng giả, sẽ tạo ra chút nhỏ phiền toái, để tránh khi trở lại căn cứ có phiền toái, tôi tạm thời chặt đứt thần kinh của nó.” sau khi Đường Phi Phi bị chặt đứt thần kinh tạm thời sẽ không cảm thấy đau, tự nhiên cũng không cảm giác được dị năng trong thân thể. Lần này cho dù nó có sở hữu dị năng, lúc thần kinh bị tổn thất, hơn nữa không được chữa trị thì nó cũng không cách nào sử dụng lại, hành động này khiến nó tạm thời là một đứa trẻ bình thường mà không phải dị năng giả nhỏ tuổi.



Không nghĩ tới dị năng giả còn có thể bị người khác đối xử như vậy, mí mắt Bách Hợp nhảy lên, quả nhiên trước mặt là tên điên khoa học, cái gọi là dị năng cường đại đều là hổ giấy, căn bản không chịu nổi một kích.



Xong xuôi hết thảy, ném Đường Phi Phi tới trên người Lưu Hạo, Hải Ninh hướng Trầm Ngạo Trì đi tới – trong tay hắn ta còn cầm cái thanh dao găm muốn đánh lén Hải Ninh, cắt đứt thần kinh của Trầm Ngạo Trì. Bởi vì hắn ta là người trưởng thành, trừ dị năng bên ngoài còn có võ công, Hải Ninh động tay trên người hắn hơi nhiều chút, sau khi xong việc, anh mới để cho Lưu Hạo kéo Trầm Ngạo Trì lên.



Bên này trì hoãn lâu như vậy, Zombie sắp chạy tới, bây giờ lại không có xe, bởi vậy mọi người đành phải đi bộ. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hải Ninh, mọi người không dám có ý kiến khác, liên tục đứng lên. Lưu Hạo và Đường Ân Nhã giúp đỡ nhau, khiêng Trầm Ngạo Trì, cõng Đường Phi Phi, như chạy nạn rời khỏi chỗ này. Vừa rồi đi cùng bọn họ còn có hai người đàn ông không có dị năng đã chết tại đây, trong tận thế người chết là việc bình thường, Lưu Hạo cảm thán trong chốc lát, oán hận trừng Bách Hợp, liền trầm mặc.



Một đường Hải Ninh kéo Bách Hợp đi ở phía trước, bọn Lưu Hạo vất vả theo sau, vùng này vô cùng hoang vu, đi đến hừng đông, mấy người rốt cục phát hiện một cái xe trống. Bọn Đường Ân Nhã gặp phải Hải Ninh một ác ma như vậy sớm đã bị trọng thương, lại đi một đêm, có chút mệt không chịu nổi, lúc này thấy xe, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa khóc lên.



Bách Hợp lúc này cũng rất mệt, nhưng cô có lực nhẫn nại hơn người, trước giờ luôn kiên trì. Mặc dù cô không bị thương, nhưng cô chỉ là một người bình thường, hơn nữa bị cảm vẫn chưa khỏi, đi một đêm có chút cố hết sức, lúc nhìn thấy xe, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.



Cạy cửa xe ra, may mà bên trong còn một chút xăng, mọi người lên xe ngồi, Hải Ninh xoay người trên xe xem xét một phen, mới khởi động đi.



Trải qua chuyện tối qua, Bách Hợp càng kiêng kị anh hơn. Người này đến cả Đường Ân Nhã cũng không động được, không gian tùy thân của cô ta cũng cho nổ, thực sự quá đáng sợ, vừa rồi anh ta trên xe sờ đông sờ tây không biết lại làm cái gì. May mắn tối hôm qua cô bị Hải Ninh bắt xuống xe, nếu không trong nháy mắt xe nổ bung, chỉ sợ cô không những không giải quyết được Đường Ân Nhã mà mạng của mình cũng không giữ được.



Trên đường Hải Ninh chọn đi đường ngoại ô, lúc đi qua cục cảnh sát hoang phế, Hải Ninh ngừng xe lại kéo Bách Hợp xuống, khóa cửa xe để mọi người lại trên xe. Thấy anh ta làm vậy, sắc mặt bọn Lưu Hạo có chút trắng bệch, nhất là Đường Ân Nhã. Tối hôm qua cô ta thu xe của Hải Ninh kết quả lại liên lụy khiến không gian của mình bị nổ tung, mặc dù cô ta không biết chuyện này rốt cuộc là sao nhưng cảm giác được việc này có quan hệ cùng Hải Ninh, hôm nay lại thấy Hải Ninh khóa bọn họ trên xe, trong lòng cô ta tự nhiên sẽ hoài nghi Hải Ninh có phải là muốn đem bọn họ để một chỗ rồi cho nổ hay không.



Nghĩ thế, Đường Ân Nhã ôm chặt con trai, mặt trắng bệch đi.