Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 543 : Nữ phụ vốn là nữ chính 14
Ngày đăng: 04:03 30/04/20
Đương nhiên nghĩ sai không chỉ có một mình Đường Ân Nhã, Bách Hợp cũng nhìn Hải Ninh một cái rồi hỏi: “Đến đây làm gì?”
“Ở đây có còng tay, thuận tiện nhìn xem có đồ gì dùng được hay không”. Hải Ninh cũng thấy hoài nghi trong mắt Bách Hợp, biểu tình có chút châm chọc nói: “Trong mắt em, có phải cảm thấy tôi là người chỉ biết giết người là thú vui, không ác không làm”
Lẽ nào không phải sao? Bách Hợp nghe thấy lời của Hải Ninh, khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nói ra lời này. Có điều Hải Ninh vẫn thấy được thái độ trầm mặc của cô, thần sắc anh như có chút buồn bực, vô thức muốn đưa tay đẩy kính, sờ đến khoảng không mới nhớ tới hôm qua trong lúc buồn bực anh đã ném kính vào đống lửa rồi.
Mắt của Hải Ninh vốn không cận, nhưng anh không thích người khác để ý đến ánh mắt của mình, vì thế bình thường đều giả vờ đeo kính, lúc này trên mặt không có kính nữa, anh cảm thấy chính mình giống như không có bảo hộ mà đứng trước mặt Bách Hợp, anh có chút không quen híp mắt lại: “Dương Bách Hợp em đã từng thích cái gì chưa?” Anh thật ra là muốn lấy lòng Bách Hợp, thậm chí động tác của anh trong lúc vô thức cũng mang ý lấy lòng Bách Hợp, mỗi một ánh mắt của cô đều khiến anh vô cùng để ý, mỗi câu nói của cô anh đều ghi nhớ trong lòng, nhưng anh lại không biết làm thế nào mới khiến cô vui vẻ, thậm chí cho tới bây giờ cô còn sợ anh. Hải Ninh trước giờ không để ý ánh mắt của người khác nhìn mình, anh căn bản không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, nhưng từ lúc gặp cô, anh lại luôn vô thức để ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác người mà anh để ý, trong lòng lại hận không thể tránh xa anh.
Bách Hợp không có lên tiếng, trong thời gian. Hải Ninh hỏi cô thì trí óc hiện ra bộ dáng Lý Duyên Tỷ. Trên thực tế cô sớm đã dùng hình thái này sinh tồn nhiều năm. Tinh không xem như nhà của cô, Lý Duyên Tỳ vừa là người thân của cô vừa là người yêu, nếu như muốn nói thích, chắc là cô thích Lý Duyên Tỳ, thế nhưng lúc này Hải Ninh dùng ngữ khí có chút châm chọc hỏi cô có thích ai không, Bách Hợp lại cảm giác có chút buồn bực.
“Hôm qua bọn người chú Tôn cũng chết rồi.” Đường Phi Phi ngồi bên cạnh Lưu Hạo cũng không nhịn được chêm thêm một câu. Lưu Hạo chảy xuống hai hàng nước mắt nước mắt, hai tay hắn bị khóa, không lau nước mắt được, hắn trừng mắt nhìn Bách Hợp, gân xanh trên trán giật giật.
Lưu Hạo vốn không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng lúc này Đường Ân Nhã nhắc lại gợi vết thương lòng của hắn: “Tôi chỉ có Tiểu Tuyết là người thân, lúc trước là tôi mắt mù mới thích người phụ nữ có lòng dạ rắn rết như cô, hừ”
‘ Két két…’âm thanh dừng xe vang lên, Hải Ninh vốn không lên tiếng lúc này nghe Lưu Hạo nói từng thích Bách Hợp, trong phút chốc liền dừng xe lại, sắc mặt có chút nghiêm túc quay đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp. Bách Hợp vốn bị Lưu Hạo chọc giận, đặt biệt là lúc nghe hắn nói cô lòng dạ rắn rết, buồn bực trong lòng khiến cô biểu tình khó coi, Hải Ninh lúc này lại nhìn cô chằm chằm kiến cô sợ đến nổi da gà, nhưng trong lòng lại nổi lên ngọn lửa vô danh. Cuối cùng không nhịn được nữa, đem dây an toàn của mình tháo ra, đến trước mặt Đườn ng Nhã nói: “Nói đến chuyện lúc trước, tôi nghĩ tới lúc cô nói tôi bắt nạt con cô đã tát tôi một cái”
Lúc trước cô không có năng lực phản kháng phải đem cục tức đó nuốt xuống, bây giờ Đường Ân Nhã bị trọng thương, lại không có không gian, hai tay bị trói không có năng lực phản kháng, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, lúc cô chuẩn bị ra tay, bàn tay sạch sẽ trắng nõn của Hải Ninh bắt lấy tay của cô, lúc Bách Hợp nhíu mày nhìn anh, anh mỉm cười ôn hòa: “Không cần dùng tay, lấy cái này.”
Anh lấy ra một bộ còng tay, đưa tới tay Bách Hợp. Nếu dùng cái này đánh Đường Ân Nhã, sử dụng lực hơi lớn hơn một chút, có thể đánh cho Đường Ân Nhã rơi cả răng, Bách Hợp nhận lấy còng tay, lúc Đường Ân Nhã trợn mắt nhìn cô, không chút nghĩ ngợi cầm còng tay hướng trên mặt Đường Ân Nhã đánh: “Đây là trả lại cô!”