Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 544 : Nữ phụ vốn là nữ chính 15

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Vũ Thiên



Beta: Sakura



“Người xấu” lúc Đường Phi Phi nhìn thấy cảnh này liền mở miệng khóc thật to. Đường Ân Nhã cố nén đau đớn, cỗ thân thể này của Bách Hợp cũng không phải dị năng giả cũng không luyện võ công, lực đạo cũng không lớn, lúc này trên thực tế đau đớn còn không bằng vết thương trên người Đường Ân Nhã, nhưng cái cảm giác nhục nhã bị người đánh lên mặt lại kiến Đường Ân Nhã không nhẫn nại được, cô ta gắt gao cắn môi, đem mí mắt rủ xuống xuống dưới, chặn đi suy nghĩ trong mắt. `



Tiếng khóc bén nhọn của Đường Phi Phi vang lên trong xe, Lưu Hạo chăm chú nhìn Bách Hợp. Hải Ninh cũng không quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Phi Phi đang cố sức khóc qua gương chiếu hậu, lạnh nhạt hô một câu: “câm miệng”. Đứa trẻ lúc nãy còn khóc to sau khi nghe thấy câu nói của hải Ninh liền sợ run cả người, thút thít không dám khóc ra tiếng, trong đôi mắt to tràn ngận bất an cùng sợ hãi. Đường Ân Nhã khẽ cắn chặt răng, thân thể run lên nhè nhẹ. Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng cô ta giận mà không dám nói, phảng phát như thấy được mình lúc trước, lúc này trong lòng Đường Ân Nhã nhất định không phục, nhưng cô vốn cũng không muốn buông tha Đường Ân Nhã, Hải Ninh đã sinh ra hứng thú với Đường Ân Nhã, chỉ sợ sẽ không để cô động thủ.



Như vậy cũng tốt, lúc trước Dương Bách Hợp rơi vào trong tay Hải Ninh, sống không bằng chết, cuối cùng gặp phải Đường Ân Nhã, chỉ sợ cũng không sống nổi, nếu không nguyên chủ không đến mức dùng linh hồn làm điều kiện trao đổi, những khổ sở mà nguyên chủ phải chịu, Bách Hợp sẽ để Đường Ân Nhã thử qua. Lúc này Hải Ninh có hứng thú với cô ta cũng tốt, đợi đến lúc cô ta trở thành đồ bỏ đi như Dương Bách Hợp mới là thời điểm cô hoàn thành nhiệm vụ.


“…” Trong đầu Bách Hợp phảng phất thấy trong lịch sử từng học qua, hoàng đế Dương Quảng nhà Tùy lúc du lịch triệu tập dân chúng kéo thuyền, cô cảm giác được mình hoàn toàn không còn gì để nói. Hiện giờ bọn người Lưu Hạo phảng phất như một con la đang kéo, da thịt trên cánh tay Lưu Hạo như muốn nổ tung ra, ngược lại hắn còn đỡ nhiều, lúc này trong ba người Đường Ân Nhã chật vật nhất, cho dù không nhìn được mặt của cô ta, Bách Hợp cũng có thể tưởng tượng được thần sắc trên mặt cô ta đặc sắc đến mức nào.



Nhìn bóng lưng là biết mấy người kia mệt đến sắp không chịu nổi rồi, nhưng lại không dám ngừng kéo. Cho nên đắc tội với ai cũng được, tuyệt đối không được đắc tội với Hải Ninh.



Đến lúc trời sắp tối bọn người Đường Ân Nhã phát hiện đằng trước có một trạm xăng dầu cỡ nhỏ, mới dừng lại. Lúc Hải Ninh xuống xe, mấy người Đường Ân Nhã cũng đã xụi lơ trên mặt đất. Nhìn thấy Bách Hợp đi cùng Hải Ninh xuống xe, trong mắt Đường Ân Nhã không che dấu được vẻ oán hận. Lúc này mặt cô ta đỏ lên như gan heo, tóc rối tung, hầu như hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, miệng thở hổn hển, như con bò mệt đến không thở nổi, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lúc này cô ta không còn dáng vẻ yêu mị như trước, chỉ còn lại một thân chật vật, tóc dán lên mặt, trên cổ bởi vì vừa dùng sức mà nổi gân xanh, hai tay mỏi như sắp gãy, sắc mặt xanh trắng.



Đường Phi Phi ngồi sau xe co lại thành một đoàn nhìn thấy Hải Ninh cùng Bách Hợp đều xuống xe, nó mới dám mở cửa xe. Bởi vì nó tuổi còn nhỏ, cho nên may không bị Hải Ninh đuổi xuống kéo xe, chỉ là lúc nhìn thấy bộ dáng của mẹ nó, Đường Phi Phi ôm Đường Ân Nhã khóc lên, nhưng lại e ngại Hải Ninh, không dám khóc ra thành tiếng.



“Dương Bách Hợp, lúc trước đoàn xe tốt xấu gì cũng từng cứu cô, coi như ngày đó tôi hiểu lầm cô bắt nạt  con của tôi, từng không khách khí với cô, nhưng bọn Lưu Hạo là vô tội, Ngạo Trì còn từng giúp cô, cho dù cô hận tôi, cũng nên nhằm vào một mình tôi, con của tôi cùng bọn Lưu Hạo là vô tội, cô không thể buông tha bọn họ sao?” Hải Ninh đi vài bước về phía trước, lúc Bách Hợp xuống xe Đường Ân Nhã đột nhiên hạ thấp âm thanh nói: “Ai làm người đó chịu, cô không thích tôi, thả bọn Lưu Hạo ra.”