Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 611 : Nữ chính xuyên qua Thanh triều 3
Ngày đăng: 04:04 30/04/20
Edit: Heyjj
Beta: Sakura
Thái y đến chẩn mạch cho cô, chỉ nói là hô hấp không thông nhưng do thân thể vốn hư nhược, cộng thêm tinh thần không tốt nên mới ngất đi, dù không phải là bệnh nặng nhưng thái y vẫn cẩn thận kê một đơn thuốc, gồm rất nhiều loại tốt cho Bách Hợp rồi mới cáo từ.
Bách Hợp ra hiệu cho đại nha hoàn thiếp thân Tú Chi cầm đơn thuốc đến nhìn thoáng qua, nói nhỏ:
“Ban thưởng.”
Biên ma ma đưa ra một túi gấm thêu hình Bình An cho thái y. Lúc Niên Bách Hợp gả cho Dận Chân, của hồi môn Niên gia cho nàng có không ít kỳ trân dị bảo, lúc này thái y nhận lấy túi gấm, đưa tay sờ thử liền biết Bách Hợp muốn lão ăn nói thận trọng, cúi đầu cảm tạ rồi mới lui ra ngoài. Đi đến khoảng sân nhỏ, thái y mở túi gấm ra xem, bên trong là hai viên kim châu, phía trên khắc chữ Cát tường, trân châu này giá trị không ít, lại còn tinh xảo như thế, lão không khỏi ngưỡng mộ Bách Hợp ra tay hào phóng, liền đi đến viện của Phúc Tấn báo lại vài câu cho có lệ rồi mới rời khỏi Ung Thân Vương phủ.
Gọi nha hoàn Ngọc Chi đem bút mực đến, Bách Hợp bỏ mấy vị dược liệu thường thường đi, lại thêm vòa vài loại dược liệu vô cùng trân quý. Tú Chi nhận lấy đơn thuốc đã được Bách Hợp sửa lại, đoán rằng giá cả không rẻ, nàng ta do dự rồi nhỏ giọng:
“Chủ tử, những loại dược liệu này e là trong phủ không có.”
Dận Chân mới được phong Thân Vương hơn ba năm nay nên trong phủ không dư giả gì. Lúc trước Khang Hy ban thưởng bạc Dận Chân đều dùng để nuôi dưỡng thủ hạ, Phúc Tấn Ô Lạt Na Lạp thị tuy ngoài mặt hiền lành, chi tiêu trong các phòng các viện cũng không có bạc đãi, nhưng dược liệu thông thường cũng khó mà lấy được. Nhân sâm tổ yến các loại chỉ cần khong phải quá quý hiếm đều có, nhưng Bách Hợp đoán những thứ đó Ô Lạt Na Lạp thị chính mình còn chưa chắc dám dùng, càng đừng nghĩ sẽ đưa đến cho cô.
Ngọc Chi nghe thấy đầu càng cúi thấp, Tú Chi bên cạnh bận rộn sắp xếp giấy bút cho mọi người, nha hoàn bà tử hầu hạ xung quanh cũng không dám thở mạnh. Bách Hợp tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Trong Ung Thân Vương phủ trồng rất nhiều hoa đào, lúc này trời đang tiết tháng ba là thời điểm hoa nở đẹp nhất, vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt Bách Hợp, Tú Chi lấy tay gạt đi, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân có cần nô tỳ đem dù đến che hay không ạ?”
Gần đây Bách Hợp như trở thành một người khác, mỗi lần tức giận đều đáng sợ hơn trước rất nhiều, do vậy Tú Chi rất cẩn trọng lời nói nhưng Bách Hợp chỉ khẽ lắc đầu. Tú Chi vì muốn làm Bách Hợp vui vẻ hơn nên cố gắng gợi chuyện: “Gần đây hoa đào nở rộ rất đẹp, chủ nhân có muốn bọn nô tỳ hái một chút đem về không ạ, bày trong phòng vừa đẹp, mà hoa còn có thể làm bánh ngọt cho người dùng thử.”
Bách Hợp lại lắc đầu, thấy cô không giống đang tức giận, trong lòng Tú Chi thở phào nhẹ nhõm. Nha hoàn nhị đẳng đang chép kinh phật bên cạnh nghe nói đến hoa đào, không nhịn được cũng góp lời:
“Chủ nhân, hay là hái hoa đào về ngâm nước tắm, nghe nói Tam Phúc Tấn thường xuyên làm như vậy nên trên người lúc nào cũng có mùi hương của hoa đào.”
Tam Phúc Tấn mà tiểu nha đầu nhắc chính là An Ninh, lời vừa nói ra liền nhớ đến quan hệ căng thẳng của hai vị chủ tử, trong lòng hoảng sợ đánh rơi cả bút lông, lập túc quỳ xuống dập đầu toàn thân run rẩy.
Tú Chi trừng mắt với tiểu nha đầu. Nàng ta theo hầu Bách Hợp nhiều năm, biết rõ tính cách chủ nhân, chỉ sợ cô nghe thấy tên An Ninh liền nổi giận, muốn mở miệng nói đỡ cho tiểu nha đầu kia vài câu nhưng không ngờ Bách Hợp chẳng nổi giận, ngược lại còn lấy tay che miệng cười nhạt:
“Quả nhiên là thứ thấp hèn, khó trách nàng ta không suy nghĩ được cao sang, không ai thèm rác rưởi, nàng ta lại lấy đó làm vui. Mà thôi, tìm vài nô tài nhặt mấy giỏ hoa đào dâng lên cho Tam Phúc Tấn, cũng chẳng đáng giá gì, xem như là quà gặp mặt cho muội muội mới vào phủ vậy.”