Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 612 : Nữ chính xuyên qua Thanh triều 4
Ngày đăng: 04:04 30/04/20
Edit: Tử Hàn
“…”Nha hoàn xung quanh nghe vậy tất cả đều câm nín, Bách Hợp nói cũng có lý. Hoa đào đúng là không phải thứ gì đáng giá, bây giờ là tháng ba, bốn phía đều là hoa đào nở, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể nhặt đầy mấy giỏ hoa đào. Mà An Ninh xưa nay ưa thích tắm bằng bồn tắm ngâm cánh hoa, còn coi nó là thú vui tao nhã. Nhưng hôm nay Bách Hợp nói ra những lời này không hiểu sao khiến nó trở nên vô cùng thấp kém. Lông mày Tú Chi nhảy dựng lên, nàng nhìn kết cục của Ngọc Chi, tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nói:
“Chủ tử làm vậy hình như không được tốt lắm?” Biện pháp này đúng là khinh người quá đáng, chỉ sợ cho dù là người có tính tình tốt đến đâu cũng không thể nhịn được huống chi An Ninh này cũng không phải quả hồng mềm. Kể từ khi nàng ta vào phủ, Niên Bách Hợp cùng nàng ta đấu không biết bao nhiêu lần nhưng một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Lần này nàng ta khiến cho nguyên chủ tức giận mà ngất đi, xấu hổ vô cùng không những thế còn bị Dận Chân cấm túc, trước lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ nghe nói Ung Thân vương vì an ủi An Ninh đặc biệt nghỉ ngơi ở viện Nữu Hỗ Lộc thị. Chuyện này bị đám hạ nhân trong phủ truyền đi khắp nơi, người trong Kinh thành đều cười nhạo Niên Bách Hợp trộm gà không được còn mất nắm gạo. Người trong viện không ai dám nói chuyện này với Bách Hợp, ai cũng sợ Bách Hợp sinh khí rồi lấy mình làm nơi trút giận, lúc đấy thành ra tự mình chuốc họa vào thân.
Chỉ bằng việc nàng ta đã hai mươi mốt tuổi mới vào vương phủ mà vẫn có thể chiếm hết mọi sủng ái của Dận Chân thì cũng không phải là người đơn giản. Lúc này Bách Hợp bị nàng ta chơi một cú thật đau lại còn muốn trêu chọc nàng ta. Tuy vừa nãy Ngọc Chi vì khuyên ngăn Bách Hợp mà bị nàng phạt quỳ, vết xe đổ vẫn còn đó, Tú Chi cũng sợ mình lên tiếng ngăn cản Bách Hợp lúc mấu chốt này thì cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Ngọc Chi. Nhưng Tú Chi nghĩ đến việc Bách Hợp ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi, nghĩ đến việc Bách Hợp mới 15 tuổi, ở nhà mẹ đẻ nhận được vô vàn sủng ái vậy mà khi tiến vào Vương phủ liền tứ cố vô thân, không nơi nương tựa cho nên dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng: “Trắc Phúc Tấn cũng không phải người dễ chọc, người cần gì phải đi trêu chọc nàng ta…”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ kiên trì giải thích xong, trong tay nàng là một chồng giấy viết thư thật dày. Hai mươi lạng bạc đối với đám người An Ninh mà nói là không đáng để vào mắt, nhưng đối vói người viết sách, thư mà nói thì có thể nửa năm đến một năm cũng không thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Lần đầu vị tiên sinh này nhận được cuộc làm ăn lớn như thế nên lúc viết sách hắn sáng tác như điên, lưu loát viết ra vài quyển sách to, lúc này tiểu nha hoàn đọc nửa khắc cũng chưa hết, có chút văn tự khó đọc nàng cũng không biết, liền bỏ qua không đọc, bởi vậy đọc cả buổi, mọi người không nhịn được da đầu run lên, hết lần này đến lần khác lại không thể đuổi tiểu nha hoàn này về nên đành để nàng nói một chút lại cho nàng nghỉ. Nàng đọc chính là tâm ý của Bách Hợp, nếu không phải để cho nàng đọc hết, sẽ khiến cho An Ninh trở thành người hẹp hòi. Chỉ có thể hết lần này đến lần khác để mặc nàng đọc tiếp, đến khi trời tối cũng chưa chắc có thể đọc hết, mọi người đúng là vô cùng thống khổ. Cũng may Dận Chân đến rồi, nha hoàn bên cạnh An Ninh giận tới muốn khóc:
“Chủ tử trong người khó chịu, đầu lại có chút choáng váng bởi vậy trở về phòng nghỉ, nhưng lại không ngủ được.”
Dận Chân lạnh lùng trừng mắt nhìn nha hoàn đang cầm thư, thấy nàng quỳ trên đất toàn thân run cầm cập lại không ngừng nói oan uổng. Dận Chân cố gắng đè nén cơn giận, rồi để cho người kéo tiểu nha hoàn này dậy, ban đầu vốn định vào xem An Ninh, lúc này hắn thay đổi chủ ý, trực tiếp áp giải tiểu nha hoàn này hướng tới viện của Bách Hợp.
Sắc trời đã không còn sớm, Bách Hợp ở bên ngoài phơi nắng đã lâu, lại cùng An Ninh chơi cả ngày, người trong phòng giúp nàng sao chép kinh thư trong một buổi trưa đã sao dược 6 quyển, Bách Hợp có chút lười biếng chuẩn bị dứng dậy, lại cho người thu thập đồ đạc trở về phòng nằm tiếp một lúc. Dận Chân xanh mặt bước vào trong nội viện đúng lúc chứng kiến bộ dạng nhàn nhã của Bách Hợp, bên cạnh là đĩa điểm tâm nàng đã ăn được một chút, hoa quả được cắt khối dùng kim bạc xiên lấy, cuộc sống đúng nhàn nhã tự tại, một bên nha hoàn thu thập mấy quyển sách, trong tay còn cầm kinh thư, Dận Chân bị đối xử lạnh nhạt một lúc lâu, nha hoàn trong viện cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của hắn, tất cả liền thở cũng không dám thở mạnh, quỳ trên mặt đất.