Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 622 : Nữ chính xuyên Thanh triều 14

Ngày đăng: 04:04 30/04/20


An Ninh còn chưa hát xong đã có một đám nha đầu lại chen lời vào, biểu diễn đang vô cùng tốt, tình cảnh làm cho người ta kinh diễm, thoáng cái giống như biến thành trò khôi hài, xung quanh đã có người phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, vai hơi co rúm, Dận Chân cũng có chút buồn cười, thảo nào hôm nay Bách Hợp dẫn theo nhiều nha hoàn đến đây như vậy, thì ra ở chỗ này muốn chọc tức An Ninh, hai người này quả thực tựa như đối thủ một mất một còn trời sinh, vừa thấy mặt là ồn ào không yên, Dận Chân vừa tức giận lại vừa buồn cười, một mình An Ninh sao bằng cả đám nha hoàn hét, nàng ta hát một câu thì cả đám lại bè chêm vào, cuối cùng sắc mặt nàng ta đã hết sức khó coi:



“Muôn dân trăm họ cười…” Nàng ta vừa mới hát xong câu này, bọn nha đầu lại cùng kêu: “Muôn dân trăm họ cái kia cười lặc ăn nhé…” Một câu cuối cùng âm điệu còn kéo được thật dài, những người này hát lại không đúng nhạc, bởi vậy nghe rất kỳ dị.



“…” Ô Lạt Na Lạp nghe thế, rốt cuộc không thể nhịn được, “Khúc khích” một tiếng cười ra nước mắt, bọn người Lý thị cũng đã sớm đã nhẫn nhịn hết sức vất vả, lúc này thấy Ô Lạt Na Lạp nở nụ cười nên cũng đều cười theo, Bách Hợp cười lạnh nhìn cách đó không xa An Ninh liếc mắt một cái, lúc này nàng ta ôm một cái đàn tranh thật lớn, thần tình có chút nhếch nhác đứng tại chỗ, lúc này trong lòng nàng ta tràn đầy oán hận, hôm nay nàng ta hao hết tâm tư chuẩn bị vũ đạo, bị Bách Hợp quậy một trận lại còn bị cười nhạo.



Nguyên bản trong nội dung vở kịch nàng ta cũng hát bài hát này, nhưng lúc ấy nàng ta đàn tỳ bà, có thể không kinh diễm bằng đàn tranh. Đàn tranh nặng hơn đàn tỳ bà rất nhiều, hơn nữa khiêu vũ cũng là việc tốn sức, An Ninh không chỉ muốn khiêu vũ, hơn nữa còn muốn hát, cộng thêm nàng ta còn ôm một đàn tranh nặng nề như thế, kỳ thực đã sớm mệt mỏi, hiện tại hành vi của Bách Hợp quả thực như một bạt tai quất trên mặt An Ninh,  nàng ta đứng tại chỗ  nghe cách đó không xa trong đình truyền đến tiếng cười hỉ hả. Mặc dù còn chưa hát xong trận biển diễn nàng ta chuẩn bị tỉ mỉ hiện thời đã trở thành trò cười!



Mười lăm tháng tám thời tiết rất mát mẻ, mùa thu ôn hòa hợp lòng người, vốn là một trong bốn mùa An Ninh thích nhất. Thế nhưng lúc này không biết là bởi vì khiêu vũ ra quá nhiều mồ hôi hay không mà phía sau lưng nàng ta sớm đã thấm ướt, nàng ta cố ý may quần áo bó sát người, gió thổi qua lạnh đến thấu tâm.




“Gia giáo huấn phải, trong lòng thiếp nhớ kỹ.” Bách Hợp thuận theo phúc thi lễ, dù sao hôm nay An Ninh bị cô tức điên, An Ninh sẽ không lý trí tỉnh táo như trước nữa, buông mồi nhử quá nhiều, hiện tại chỉ cần chờ cá cắn câu là được.



Nguyên bản còn tưởng rằng Bách Hợp nhất định sẽ khóc lóc biện giải, Dận Chân đang còn nghiêm túc, lại không nghĩ rằng đột nhiên Bách Hợp ngoan ngoãn liền nhận lỗi, hắn dường như một quyền đánh vào bông, Dận Chân phiền muộn nói không nên lời, lúc này ngực như tắc một hơi, nuốt không đi lại phun không ra, cuối cùng hắn chỉ oán hận nói một tiếng: “Biết rõ là tốt, trở lại sao chép kinh Kim Cương mười lần, trong vòng mười ngày, không được ra khỏi sân nhỏ!”



Mặc dù biết Bách Hợp không ra khỏi sân nhỏ ở trong phòng cũng sống rất thoải mái, nhưng Dận Chân nghĩ đến cô vừa ra lại cùng An Ninh đấu túi bụi, tự mình nghĩ tới đầu cũng đau, chẳng thà nhốt cô ở trong viện, trái lại thanh tĩnh, cũng bất kể cô giằng co thế nào, Bách Hợp từng cái đều đồng ý.



Vốn hòa hợp ngắm trăng, hôm nay bởi vì náo loạn như vậy, dĩ nhiên từng người tản, Dận Chân tùy ý nội thị thay hắn choàng áo rờ khỏi, nhìn phương hướng hắn đi, chính là về phía sân nhỏ An Ninh, mọi người biết hắn đi dỗ An Ninh nên đau xót lại hận, Bách Hợp trả mười nha đầu đồng ca lại cho Ô Lạt Na Lạp thị, chính mình dẫn người về sân viện.