Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 695 : Tình cảm mẹ chồng nàng dâu 10

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


“Ngươi câm miệng!” Lúc này người Thẩm gia còn đang suy nghĩ biện pháp muốn giữ được tính mạng của Thẩm Xuân Nghi, hắn lại toàn tâm toàn ý chỉ muốn giữ được cô gái hát rong, trong lòng Thẩm mẫu có hỏa, liên đới nhìn con trai cũng có chút không vừa mắt, đang muốn mở miệng mắng tiếp, Bách Hợp đã cắt ngang lời Thẩm mẫu muốn nói ra khỏi miệng:



“Được rồi, ở đây cũng không phải là chỗ Thẩm gia các ngươi dạy con, Thái Hậu nương nương đã hạ chỉ ý, nếu Thẩm Xuân Nghi tự mình thành hôn với người khác, đây chính là kháng chỉ bất tuân. Khó trách lúc trước Thẩm Xuân Nghi đánh chết con ta, hôm nay xem ra hai người này sớm có tư tình, nói không chừng Thẩm Xuân Nghi vì cùng nữ nhân này ở bên nhau lâu dài, không muốn thành hôn với Tú Châu, cho nên cố ý đổi cách đánh chết con ta, cho rằng có thể cưỡng lại mối hôn sự này, lúc trước bản thân ta cảm thấy con ta đang êm đẹp sao lại xảy ra tai họa như vậy, hôm nay xem như chân tướng rõ ràng rồi.”



Bất kể là danh nghĩa kháng chỉ bất tuân, hay là Bách Hợp chỉ giữa Thẩm Xuân Nghi và cô gái hát rong đã có tư tình muốn hủy hôn mà đánh chết tiểu hậu gia, một việc nào lên án Thẩm gia cũng không dám nhận, ý chỉ của Thái Hậu đã hạ, hơn nữa nể tình Nguyên gia mấy đời trung lương, không chỉ là Thái Hậu đã hạ chỉ ý, Hoàng Thượng lại càng cũng đã ban bố thánh chỉ, Thẩm Xuân Nghi đánh chết tiểu hậu gia chỉ là chuyện của hắn, nhưng nếu hắn kháng chỉ bất tuân, thì là chuyện của cả Thẩm gia rồi, đến lúc đó Hoàng đế trách tội xuống, toàn bộ Thẩm gia đều phải bởi vì hành vi của Thẩm Xuân Nghi mà mất đầu.



Cho dù là Hoàng đế rộng lượng khai ân, nhưng nếu chuyện Thẩm Xuân Nghi trước hôn nhân đã có tư tình với người khác, vì hủy hôn mà đánh chết cậu em vợ tương lai vừa truyền đến, chỉ sợ toàn thể dân chúng Đại Chu triều này mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng dìm chết được Thẩm gia, vô luận loại kết quả nào, vì một đứa hát rong như vậy, Thẩm gia đều không muốn gánh vác. Nhưng đây là ý nghĩ của người Thẩm gia, Thẩm Xuân Nghi chẳng thế hiểu được suy nghĩ của cha mẹ, lúc này nghe được cha mẹ không ngừng chê bai nữ nhân của mình, hắn có chút không phục vùng vẫy lên. Mãi đến khi tức giận đến mặt đỏ tới mang tai: “Xuân Mai không phải là kỹ nữ, nàng là nữ nhân của ta…”



Đang trong huyên náo túi bụi, Bách Hợp thờ ơ bàng quan, ra hiệu hạ nhân đưa nước trà tới cho mình. Xem vở tuồng này, Thẩm phụ Thẩm mẫu mắt thấy hôm nay đại họa lâm đầu rồi, con trai còn cố chấp tới cùng, hai người nhớ tới tai họa Thẩm Xuân Nghi liên tiếp gây ra, đều có chút khóc không ra nước mắt. Đánh chết Tiểu hậu gia Nguyên gia, nếu Thẩm Xuân Nghi bị trị tội, chết chỉ là một mình hắn, nếu như kháng chỉ bất tuân, Thẩm Xuân Nghi sẽ hại chết cả Thẩm gia. Tuy nói thương con trai, nhưng dù sao Thẩm mẫu còn có con có cháu, không thể vì một đứa con trai, đền trọn cả Thẩm gia vào.



Bắt đầu người Thẩm gia đối với thằng con trai đang êm đẹp của mình vô duyên vô cớ bị Bách Hợp biến thành con rể tới ở rể, lúc này Thẩm mẫu cũng bất chấp đau lòng, bà ta nhìn Bách Hợp một cái, giờ đây dù là Thẩm mẫu còn hận ngày đó Bách Hợp tra tấn mình. Nhưng lúc này vẫn phải nén giận, nhỏ giọng cầu khẩn:



“Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lúc trước con trai ta bị tiện tỳ này đầu độc làm ra hành động nghịch thiên, bây giờ tiện tỳ này lại dám phá hoại hôn sự Hoàng Thượng ngự tứ, theo ta thấy phải xử tử, hôn sự giữa Tú Châu và Cửu Lang việc tốt thường gian nan, hôm nay không thể bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà sinh ra chút khó khăn trắc trở.”



Cô gái hát rong bắt đầu bị đánh đến rơi lệ không ngừng, lúc này khi nghe được Thẩm mẫu nói muốn xử tử ả, mới đầu ả sửng sốt một chút, ngay sau đó vùng vẫy lên giống như nổi điên.



Bách Hợp ngồi nghiêng ở trên ghế. Đưa tay chống cằm không có lên tiếng. Chỉ là gõ gõ móng tay, lạnh mắt nhìn Thẩm Xuân Nghi, hắn lúc này còn một bộ dáng quật cường, khuôn mặt trẻ trung mang theo tinh thần phấn chấn. Hắn đánh chết người, nhưng không có hối hận chút nào. Rõ ràng có hôn ước với Nguyên Tú Châu, ra ngoài lại lăn lộn với những nữ nhân khác, nam nhân như vậy cũng may được Nguyên Tú Châu muốn chết muốn sống vì hắn, quả nhiên tiện nhân tự có tiện nhân giày vò.



“Đã như vậy, ta là nghĩ thế này, Thẩm Xuân Nghi sau này vào Nguyên gia ta ở rể là để khai chi tán diệp, một thân man lực này ta xem đem đến cũng vô dụng, một ngày đánh đánh giết giết, trước kia lúc ở Thẩm gia đã rước đến cho Thẩm gia nhiều họa lớn như vậy, theo ta thấy võ công này không luyện cũng được, tránh cho ngày nào đó rước đến tội lớn cho Nguyên gia ta, theo ta nói phế bỏ ngay tại chỗ. Còn ả hát rong này, lúc trước bị con ta năm lượng bạc mua về, đã là kẻ tiện tịch, lương tiện không thể thông hôn, nếu Thẩm Xuân Nghi ưa thích, giữ ở bên người cũng không sao, có điều trước khi đại hôn không thể ở trong phủ.”



Thẩm gia muốn giết người diệt khẩu cô gái hát rong, còn mượn tay Bách Hợp, nhưng Bách Hợp không phải người ngu, nhược điểm có sẵn dùng tốt như vậy, cô đâu thể chịu vứt đi, hôm nay cô muốn chỉ là  người thừa kế của Nguyên gia Thẩm Xuân Nghi và Nguyên Tú Châu sinh ra, về phần ba người này về sau dây dưa lằng nhằng như thế nào, Bách Hợp chẳng liên quan, lúc này cô nói xong phương pháp xử lý, Thẩm mẫu nghe được Bách Hợp muốn phế võ nghệ của con mình, tim như bị đao cắt, nhưng nghe được sự uy hiếp trong lời nói của Bách Hợp, lại không dám nói ra nửa chữ không.
Nguyên Tú Châu nhận thánh chỉ xong, vốn muốn cầu tình cho Thẩm Xuân Nghi nhưng không có kết quả, ngược lại bị Bách Hợp đe dọa một trận, sau khi Nguyên Tú Châu trở về phòng lại khóc một hồi nỗi đau Đại Cam thị mất sớm cùng với mình sinh ra đã mất mẹ, cuối cùng lại không có làm cho Bách Hợp cảm động, nàng ta cũng không muốn ấm ức Thẩm Xuân Nghi vào Nguyên gia ở rể, cũng không muốn vì sinh con nối dòng cho Nguyên gia mà tùy ý phối với nam tử, bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Tú Châu quyết định bỏ trốn cùng Thẩm Xuân Nghi, trước đó vài ngày nàng ta đã thăm dò được lúc Thẩm Xuân Nghi bị bắt, là một cô nương cứu giúp hắn, Nguyên Tú Châu rất sợ gần đây bởi vì chuyện Bách Hợp làm khó người Thẩm gia, cùng với chuyện phế đi võ công của Thẩm Xuân Nghi, trong lòng của hắn hận lên mình, bởi vậy biết nữ tử hát rong này có quan hệ một chân với Thẩm Xuân Nghi, nhưng vì nịnh nọt Thẩm Xuân Nghi, Nguyên Tú Châu vẫn quyết định cứu nữ nhân này ra chạy cùng nhau.



Nàng ta chỉ hi vọng đến lúc gặp Thẩm Xuân Nghi, hắn nể tình mình cứu được nữ nhân của hắn, đừng bởi vì hành vi của Bách Hợp mà giận mình. Sau khi trở về phòng hành động khóc Đại Cam thị của nàng ta không có làm cảm động được Bách Hợp, nhưng làm cảm động được một bà tử lúc trước Cam thị để lại, sau khi ăn xong lúc trông coi nàng ta, cố ý thả nàng ta ra, chỉ là gần đây trong phủ tuần tra sâm nghiêm, hơn nữa ca nữ hát rong này lúc trước lại là một trong những thủ phạm hại chết tiểu hậu gia, bởi vậy đám bà tử bọn họ trông coi ả cực kỳ vững chắc, việc Nguyên Tú Châu một mình chạy trốn không có người chú ý tới, nàng ta muốn cứu lấy ca nữ hát rong này chạy cùng nhau, nhưng qua không bao lâu đã đã bị bắt được.



Chuyện lớn như vậy hạ nhân không dám giấu diếm, mặc dù biết lúc này Bách Hợp có thể đã ngủ rồi, nhưng vẫn tới báo lại.



Bách Hợp nghe xong báo cáo, phun nước súc miệng trong miệng ra, lại cầm khăn lau miệng:



“Đánh người bên cạnh Nguyên Tú Châu mười hèo, bán ra ngoài,lại một lần nữa đổi một nhóm người trông nàng ta thật kỹ, Nếu nàng ta chạy trốn được, hạ nhân trông coi cả nhà đều phải hỏi tội.” Cô cũng không đánh Nguyên Tú Châu, thậm chí căn bản ngay cả ý muốn gặp Nguyên Tú Châu cũng không có, chỉ là phát tác với tất cả hạ nhân bên cạnh Nguyên Tú Châu một trận, hành động của một hạ nhân làm liên lụy tới một đám hạ nhân, đến lúc đó mọi người qua lại với nhau vì an nguy của nhau, đều giám sát đối phương, mà lần này hạ nhân giúp Nguyên Tú Châu, nàng ta không chỉ không có chuyện ngược lại là hạ nhân xui xẻo, về sau hạ nhân lạnh tâm rồi, chỉ sợ cũng không có đứa nào dám giúp nàng ta, Bách Hợp phân phó xong, bà tử bên ngoài nhận được mệnh lệnh lui xuống, lúc này khi Nguyên Tú Châu còn đang hối hận trong lòng hôm nay mình không thể chạy trốn thành công, hạ nhân bên cạnh nàng ta bị đánh bị thu lại đã thay đổi hai nhóm.



Trong thời gian này mặc dù Nguyên Tú Châu vẫn chưa từ bỏ ý định nghĩ hết biện pháp muốn chạy ra khỏi Nguyên gia, thế nhưng sau khi trải qua hai lần trước đám hạ nhân trông coi Nguyên Tú Châu xảy ra chuyện, nàng ta lại lông tóc không tổn hao gì, lúc này rất nhiều hạ nhân cũng đã nhìn ra Nguyên Tú Châu là đã thất sủng rồi, mắt thấy gần đây Bách Hợp bận rộn chuyện để cho người chuẩn bị đưa Thẩm Xuân Nghi qua phủ, hôn sự không còn mấy ngày, vi để tránh cho Nguyên Tú Châu lại xảy ra vấn đề gì, có ngườidứt khoát to gan lớn mật hạ độc cho Nguyên Tú Châu, khiến cho nàng ta cả ngày hầu như đều mê man trên giường, giữa mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần Nguyên Tú Châu không chết, sau khi nàng ta đại hôn báo cáo kết quả trong lòng mọi người đều thở phào một hơi.



Đối với việc này, Bách Hợp cũng không phải là không có hoàn toàn nghe nói qua, nhưng Nguyên Tú Châu rơi vào kết cục hôm nay, cũng là tự làm tự chịu, ý nghĩ của cô cũng không khác lắm, chỉ cần Nguyên Tú Châu còn sống, có thể sinh đời sau cho Nguyên gia, nàng ta là sống như thế nào, dùng kiểu sống như thế nào, Bách Hợp cũng không để ý.



Ngay ngày hôn lễ người Thẩm gia khiêng Thẩm Xuân Nghi tới đây, hắn bây giờ gân tay và gân chân đều bị đánh gãy rồi, lúc đi đường cũng ít nhiều bị chịu chút ảnh hưởng, lúc này muốn cưỡi ngựa, hắn ngay cả lên xuống ngựa cũng thành vấn đề, giữa hai nhà diễn tấu sáo và trống vô cùng náo nhiệt, nhưng vẻ mặt giữa hai bên lại đều vô cùng lãnh đạm, người Thẩm gia vừa đưa Thẩm Xuân Nghi đến xong, liền đều từng người rời đi.



Trong đêm cùng ngày, Bách Hợp phái người đưa Thẩm Xuân Nghi vào động phòng, vì phòng ngừa hai người này múa xiếc, lừa gạt mình, lúc Bách Hợp để cho người đưa bọn họ vào trong phòng, còn đút cho hai người bọn họ ăn vài thứ, đợi đến sáng sớm hôm sau lúc nhận được khăn sau khi viên phòng, lúc này Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm.



Liên tiếp nhiều ngày, vì làm cho hai người này sớm ngày mang thai, trong đồ ăn của bọn họ đều bị bỏ vào không ít thứ, Thẩm Xuân Nghi mặc dù còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng những thứ này ăn được nhiều, trước sau vẫn tổn thương thân thể, thời gian chừng nửa tháng, mặt của hắn cũng đã hõm xuống