Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 696 : Tình cảm mẹ chồng nàng dâu 11
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Edit: Yennguyenhoang
Beta: Sakura
Chỉ là Thẩm Xuân Nghi gầy hay không gầy trong lòng Bách Hợp lại chẳng hề quan tâm, Thẩm Xuân Nghi chỉ là công cụ cô vì để cho Nguyên gia lưu hậu mà chuẩn bị vào cửa mà thôi, đừng nói chỉ cần người chưa chết, trong Nguyên này cô muốn làm như thế nào thì như thế đó, cho dù là Thẩm Xuân Nghi chết rồi, Thẩm gia đoán chừng cũng không dám lên tiếng nữa, dù sao chỉ cần Nguyên Tú Châu còn sống, chết một Thẩm Xuân Nghi, Bách Hợp còn có thể tìm thêm ra một Lý Xuân Nghi, Vương Xuân Nghi!
Sau hai tháng hai người này thành hôn, cái bụng của Nguyên Tú Châu vẫn không thấy động tĩnh, trong thức ăn nước uống của Thẩm Xuân Nghi thức vẫn có thuốc, bắt đầu hắn còn muốn học như Nguyên Tú Châu đòi tuyệt thực, nhưng đây là ở Nguyên gia cũng không phải là ở trong Thẩm phủ, khi đó Thẩm mẫu xót hắn chiều hắn, một khi hắn không ăn cơm liền ngàn theo trăm thuận dỗ dành hắn, nhưng bây giờ hắn muốn làm mình làm mẩy không ăn cơm, mấy bà tử thân cường thể tráng liền vặn ngược tay hắn, bất kể hắn có ăn cơm hay không, nhưng chén nước đã bỏ thêm thuốc kia vẫn rót vào cho hắn như thường, Thẩm Xuân Nghi sau khi gân tay chân bị đánh gãy mặc dù đã nối lại một lần nữa, nhưng sứ lực không lớn bằng lúc trước, hơi dùng sức giãy dụa một tí, chỗ vết thuơng kia lại đau như kim châm, càng đừng nói bản thân mấy bà tử Bách Hợp phái đi hầu hạ hắn sức lực cũng không nhỏ, nếu là Thẩm Xuân Nghi trước kia trái lại có thể nghĩ biện pháp chạy trốn, nhưng Thẩm Xuân Nghi hiện tại lại hoàn toàn không dùng được sức lực, chỉ có thể mặc người hành hạ.
Trong thời gian hai tháng Nguyên Tú Châu không có mang thai, ngược lại cái bụng của cô gái hát rong bị bắt vào trong phủ lúc trước có tin tức, mời đầu còn không người chú ý, đợi đến lúc hai tháng sau đó mới có bà tử ý thức được cô gái hát rong vẫn chưa có nguyệt sự tới, trong lòng mới bối rối, gần đây Bách Hợp đang vì chuyện mang thai của Nguyên Tú Châu và Thẩm Xuân Nghi mà lo lắng, vì vậy bèn không dám báo lên, ngược lại tự mình nghĩ cách. Ra ngoài bốc thuốc, sắc thành một bát nước canh rót xuống cho cô gái hát rong, ngay đêm đó cô gái hát rong liền suýt nữa đau đến chết đi sống lại, sáng sớm dưới thân đã chảy cả người máu, rõ ràng miếng thịt trong bụng không giữ được.
Bà tử cũng sợ mất mạng người, vì vậy sáng sớm thấy cô gái hát rong hấp hối, lúc này mới báo chuyện này lên, còn chưa gặp được Bách Hợp, đã nghe nói Bách Hợp đi tới phòng Nguyên Tú Châu. Đêm qua Nguyên Tú Châu cùng Thẩm Xuân Nghi một đêm tham hoan, sáng sớm lúc thức dậy lại phát hiện phía dưới có máu. Trong bụng quặn đau không ngừng. Mời đại phu đến khám, vừa bắt mạch mới nói là đã có thai hơn một tháng.
Vốn sau khi có thai ba tháng đầu tốt nhất là cấm chuyện phòng the, nhưng bởi vì nguyên nhân lúc trước Nguyên Tú Châu không biết mình mang thai, tối hôm qua Thẩm Xuân Nghi lại theo thường lệ đã ăn vài thứ. Kết quả lăn đi lăn lại đứa nhỏ trong bụng Nguyên Tú Châu suýt nữa không giữ được. Cũng may nhờ nền móng Nguyên Tú Châu trước đây được Cam Bách Hợp nuôi rất tốt. Mấy tháng gần đây mặc dù bị Bách Hợp hành hạ kém hơn một chút, nhưng sau khi đại phu châm cứu lại cho dùng thuốc, đứa nhỏ vẫn bảo vệ được.
“Nếu đã có thai. Từ nay Thẩm Xuân Nghi hãy tạm thời đến ở trong trong viện khác trước.” Bách Hợp ngồi ở bên bàn, lúc nghe được đại phu nói đứa nhỏ trong bụng Nguyên Tú Châu giữ được, lúc này sắc mặt mới dịu hơn một chút: “Chẳng qua Tú Châu, người trẻ tuổi tuy nói vừa thành hôn là có chút tham hoan, có điều bản thân ngươi đã có thai, ít nhiều cần phải khắc chế một chút.” Bách Hợp vừa thốt lời này ra khỏi miệng, đại phu đang thu dọn đồ kia tay run lên, đồ trong hòm thuốc suýt nữa đổ ra ngoài.
Bên cạnh, hai má Thẩm Xuân Nghi đã hóp vào nghe được lời này, trợn hai mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, vẻ phẫn nộ đầy mặt, giận đến nói không ra lời. Nguyên Tú Châu lại càng xấu hổ che mặt suốt, dưới sự vừa gấp vừa sợ nước mắt không tự chủ được lại tuôn ra, đại phu rất sợ nghe được bí văn gì đó của Hậu phủ, vì vậy thu dọn hòm, đi theo ma ma nha đầu lĩnh tiền thưởng cám ơn rồi đi ra ngoài, Nguyên Tú Châu mới đỏ bừng mặt, thút tha thút thít nói: “Nếu không phải dì bỏ thuốc cho Cửu lang, sao chúng ta có thể......”
“Hừ! Ta bỏ thuốc cho hắn, nhưng cũng vì Nguyên gia có người nối nghiệp, huống chi ngươi có nguyệt sự tới hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ, biết đã có con, không biết gắng sức cự tuyệt hắn sao? Ta bỏ thuốc cho Thẩm Xuân Nghi, nhưng đối tượng bỏ thuốc cũng không có ngươi!” Thẩm Xuân Nghi trước đây thân cường thể tráng, nếu uống thuốc Nguyên Tú Châu không phải là đối thủ của hắn mặc hắn làm, Bách Hợp tin, nhưng Thẩm Xuân Nghi bây giờ tay trói gà không chặt, Nguyên Tú Châu nếu thật sự muốn cự tuyệt hắn, cũng không phải là không thể đẩy hắn ra.
Nước mắt Nguyên Tú Châu đảo quanh trong vành mắt, đang muốn tiếp tục mở miệng, Bách Hợp đã không muốn nhiều lời với nàng ta nữa rồi: “Được rồi được rồi, ta mặc kệ trong lòng ngươi là nghĩ thế nào, dù sao hôm nay đã có con, ngươi dưỡng thai thật tốt đi, về phần Thẩm Xuân Nghi ấy à, tuy nói ngươi đánh chết con trai ta, nhưng hôm nay ngươi đã có công với Nguyên gia, ta cũng không phải là loại người hẹp hòi đó, ca nữ hát rong kia nếu ngươi đã thích, thì thưởng cho ngươi, vừa lúc hầu hạ ngươi!” Bách Hợp thốt lời này ra khỏi miệng, Nguyên Tú Châu ở trong nội dung câu chuyện mặc dù hết sức rộng lượng, cuối cùng lại càng hầu chung một chồng Thẩm Xuân Nghi với ca nữ hat rong, nhưng lúc này vào thời khắc nàng ta vừa có thai, hơn nữa vất vả lắm mới giữ được thai, Bách Hợp lại lập tức sắp xếp nữ nhân cho Thẩm Xuân Nghi, vẫn làm cho sắc mặt Nguyên Tú Châu trắng bệch, thân thể run run đến nói không ra nói.
“Bẩm phu nhân, ca nữ kia sợ rằng không hầu hạ được cô gia.” Bên ngoài, bà tử chờ bẩm báo lâu không đợi được Bách Hợp, chỉ đành phải nhờ người truyền tin cho nha đầu bên cạnh Bách Hợp, nha đầu vốn vẫn luôn chờ cơ hội muốn nói với Bách Hợp, nhưng bởi vì vừa rồi Bách Hợp đang lo lắng cho đứa trẻ trong bụng Nguyên Tú Châu, chưa kịp có thời gian nghe hạ nhân thưa lại, cho đến lúc này tiểu nha đầu mới bắt được cơ hội: “Ca nữ kia đã mang thai, cũng không biết là của ai, đêm qua mới phát hiện đứa nhỏ sinh non rồi.”
Thẩm Xuân Nghi ngẩn ngơ, trong vòng một ngày hắn liên tiếp hai lần làm phụ thân, nhưng lúc này trong lòng lại một chút ý mừng cũng không có, đứa nhỏ trong bụng cô gái hát rong tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hắn tất nhiên biết đứa nhỏ trong bụng cô gái hát rong là của ai, chỉ là còn chưa kịp vui mừng, đứa nhỏ này đã không còn rồi, mà Nguyên Tú Châu mặc dù cũng đã có con, nhưng đứa nhỏ này sau này họ Nguyên cũng không phải họ Thẩm, mấu chốt là người Nguyên gia đối với hắn như sói như hổ, làm cho cuộc sống của hắn ở Nguyên gia giống như ngồi tù, bắt nguồn của đứa bé này hắn là bị ép buộc, Thẩm Xuân Nghi cảm thấy mình chỉ giống như một nam nhân phối giống, phảng phất đối với người Nguyên gia mà nói, sau khi có con mình liền không còn tác dụng nữa.
Dưới tình huống như thế, Thẩm Xuân Nghi thật sự rất khó thích nổi đứa bé này. Hắn nhớ tới cô gái hát rong đã chứa chấp mình ngày xưa, quãng thời gian gần đây hắn bị đánh đứt gân tay chân, lúc ở Thẩm gia nghĩ cách muốn đào hôn, sau khi vào Nguyên gia lại trôi qua không như ý, trái lại đã quên mất tiêu cô nương kia, lúc này nghe được có người nhắc tới tên của ả, trong lòng Thẩm Xuân Nghi mới có chút cảm giác áy náy dâng lên.
“Người nào làm người đó chịu, vì sao ngươi phải làm khó nàng ấy? Đánh chết Nguyên Bình An chính là ta không liên quan tới nàng ấy. Ngươi mau thả nàng ấy ra!” Thẩm Xuân Nghi nhớ tới cô bé dịu dàng như nước khi đó, nắm quả đấm, không nhịn được hét lên một tiếng với Bách Hợp. Bách Hợp không nói hai lời ra hiệu mọi người đỡ hắn, mình vung cánh tay một bạt tai đánh lên mặt hắn, đánh mãi đến cho đầu Thẩm Xuân Nghi lệch sang một bên, cô mới thổi bàn tay, hừ lạnh nói:
“Nghe ngươi nhắc tới con ta lại muốn đánh ngươi, nơi này là Nguyên gia, chẳng phải là Thẩm gia, làm sao dám nói chuyện với ta như thế? Không có quy củ! Trước kia mẹ ngươi không dạy dỗ tốt ngươi. Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi tử tế.” Bách Hợp nói xong. Đưa mắt ra hiệu cho hai bà tử đang đỡ Thẩm Xuân Nghi, đám bà tử liền tay năm tay mười, đánh cho Thẩm Xuân Nghi bắt đầu còn cắn răng cố nén, cuối cùng khóe miệng thấm ra tơ máu.
Vì vậy nàng ta đợi hai ngày, xác định Thẩm mẫu sẽ không quay lại nữa, lại cất bước tập tễnh tốn thời gian hai ngày trở lại trong thành, nàng ta cắn chặc hàm răng gõ cửa lớn Nguyên gia, lúc nhìn thấy nàng ta lại trở về lần nữa, trên mặt hạ nhân Nguyên gia cũng không có lộ ra bao nhiêu ý cười mừng rỡ.
Nguyên Tú Châu quỳ gối trước đại đường, lúc này nàng ta bệnh tình đã nghiêm trọng rồi, cả người lúc nóng lúc lạnh, sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi, trên trán nhễ nhại mồ hôi lạnh.
“Tú Châu, ngươi đã đi rồi, còn trở về làm cái gì?” Lúc Bách Hợp biết Nguyên Tú Châu trở về, để cho người dùng rượu mạnh khử độc qua trong nhà từ rất sớm, cô cách Nguyên Tú Châu thật xa, lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyên Tú Châu, thấy được ánh mắt đó, Nguyên Tú Châu thấy một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, thân thể run rẩy không ngừng, môi nàng ta giật giật: “Mẫu thân, Tú Châu biết sai rồi, mẫu thân tha thứ Tú Châu một lần đi, sau này Tú Châu không bao giờ chạy trốn nữa......”
Trong thời gian mấy ngày sống ở bên ngoài, nàng ta không ăn không uống, hôm nay mới biết được cuộc sống không dễ dàng, Nguyên Tú Châu thật sự không dám chạy nữa, cuộc sống không có hạ nhân hầu hạ nàng ta không sống quen, mọi việc nấu cơm giặt giũ tự mình làm, nàng ta căn bản không chịu nổi, nàng ta muốn cam đoan với Bách Hợp sau khi nàng ta dưỡng tốt bệnh tuyệt đối không dám chạy trốn ra ngoài nữa, sau này nhất định sẽ nuôi con trai thật tốt, sau này chờ con trai thừa kế Hậu phủ, mình lên làm lão phu nhân, từ đó cơm no áo ấm cả đời.
“Có phải ngươi bị bệnh hay không? Làm sao nói chuyện yếu a yếu ớt?” Bách Hợp ngắt lời Nguyên Tú Châu, hỏi nàng ta một câu, Nguyên Tú Châu tất nhiên không dám thừa nhận, nếu nàng ta dám nói mình đã bị ôn dịch, nói không chừng Bách Hợp dù cho đồng ý nàng ở lại, đám hạ nhân cũng không dám hầu hạ nàng ta nữa, nàng ta cắn răng, vừa định muốn nói dối, Bách Hợp căn bản không cho nàng ta thời gian nói chuyện: “Bây giờ trong kinh đang truyền nhau có người đã bị ôn dịch, xem bộ dáng này của ngươi, sẽ không phải là bị lây chứ? Nguyên gia đã trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi, thật sự không chịu nổi sự cố nữa, bây giờ ngươi bị bệnh, vẫn nên đi biệt trang dưỡng tốt bệnh trước đã rồi nói sau.”
Mấy bà tử che miệng mũi, trên tay đều đeo bao tay dầy, mặc xiêm y dầy kéo Nguyên Tú Châu lên, trên mặt Nguyên Tú Châu lộ ra vẻ sợ hãi, nàng ta muốn giải thích mình căn bản không có bệnh, nhưng lúc này đâu còn có người nghe nàng ta? Nàng ta bị kéo ra ngoài, nhét vào trong một chiếc xe lừa đã sớm chuẩn bị xong, đợi đến lúc tỉnh lại lần nữa, nàng ta là nằm ở trong một đống cỏ dày mở mắt.
Bốn phía không có hạ nhân hầu hạ, đây là một gian nhà thợ săn dựng lên lúc chờ săn thú đã sớm bỏ hoang trong núi nào đó, bốn phía đều là hoang sơn dã lĩnh, Nguyên Tú Châu khóc trời trời chẳng đáp, khóc đất đất chẳng linh, nàng ta nhớ tới trước kia Cam Bách Hợp đối tốt với mình, bây giờ lại nghĩ tới tình cảnh cô đơn một mình, không khỏi lại khóc lên.
Một mình nàng ta canh giữ ở trong túp lều này chờ chết, phảng phất như Cam Bách Hợp đến cuối cùng chúng bạn xa lánh trong nội dung câu chuyện, Thẩm Xuân Nghi mà nàng ta thích cũng không có xuất hiện, ban đầu vì Thẩm Xuân Nghi, mình xin tha cho hắn mà bị Bách Hợp chán ghét vứt bỏ, vì vụng trộm chạy ra ngoài với hắn chăm sóc mẫu thân bệnh nặng của hắn, sau khi mình bị nhiễm ôn dịch, lại bị bỏ lại một mình ở nơi này, lúc Nguyên Tú Châu nghĩ tới tất cả điều này, không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Mà Thẩm mẫu bên kia sau khi khỏi bệnh nghe con trai kể lại cảnh ngộ ở Nguyên gia, trong lòng bà ta đối với con trai cho dù là có hận hơn nữa, lúc này cũng tiêu tan gần hết, bà ta xót con trai, không đành lòng lại đưa con trai vê Nguyên gia để bị Bách Hợp hành hạ, vì vậy lúc đang chuẩn bị nghĩ ra biện pháp giấu con trai đi, lại không nghĩ rằng Bách Hợp vạch trần chuyện bà ta từng mắc ôn dịch ra ngoài, chuyện này đã dẫn tới chấn động rất lớn trong kinh, Hoàng thượng sẽ không cho phép trong lúc mình tại vị có ôn dịch phát sinh, đó đại biểu hắn nhân đức không tốt, mới có thể khiến cho ông trời giáng xuống tai hoạ, bất kể là vì nghĩ cho danh tiếng của Hoàng đế, hay là vì dân chúng trong thành, ban đầu Thẩm mẫu thật sự đã mắc bệnh, chuyện này mặc dù Thẩm gia không có truyền đi, nhưng rất nhiều người đều biết.
Thẩm gia phạm vào tội khi quân, vì khống chế ôn dịch, cho dù Thẩm mẫu liên tục cường điệu mình đã khỏi bệnh rồi, nhưng người Thẩm gia kể cả hạ nhân cùng bị giam cầm, đưa ra ngoài thành nhốt vào trong nhà giam xây dựng một mình một ngọn núi, nhà lao này ban đầu chính là chỗ người Nguyên gia từng ở, Thẩm gia mấy lần từng nói Thẩm mẫu khỏi bệnh rồi, nhưng hồi Thẩm mẫu mới phát bệnh Thẩm gia không có truyền lên, đã làm cho Hoàng đế giận dữ, lúc này đâu thể tin tưởng lời của cả nhà họ.
Không tới nửa tháng, rất nhiều người Thẩm gia đã không chịu nổi loại hành hạ này, trong lao không có ai đưa cơm, Hoàng đế căn bản chưa từng muốn để cho bọn họ sống sót, Thẩm gia lần lượt chết đi giống như Nguyên gia trong nội dung câu chuyện.
Thẩm Xuân Nghi cũng lẫn ở trong đám người Thẩm gia, binh sĩ canh giữ ở ngoài từng không chỉ một lần nghe được có người ở trong lao hô: “Ta là Thẩm Xuân Nghi, là cô gia của Nguyên gia, mau thả ta ra ngoài......” Ban đầu hắn không muốn về Nguyên gia, nhưng bây giờ sống chết trước mắt, thật sự bị giam lại mất đi tự do chỉ có thể đợi chờ tử vong, Thẩm Xuân Nghi mới phát hiện cho dù mình muốn trở lại Nguyên gia cũng là một loại hy vọng xa vời rồi.
Bách Hợp xin phong Hậu gia cho con trai Nguyên Tú Châu để lại, Nguyên gia có người nối nghiệp, cô lại bán trao tay cô gái hát rong từng sống với Thẩm Xuân Nghi khi đó ra ngoài, cô gái hát rong không phải là thân hoàn bích, lại tiếng nói có vấn đề, nghe nói cuối cùng bị bán qua tay mấy lần, cuối cùng không còn nghe được tin tức của ả.
Mà danh tiếng Cam gia được bảo vệ, Bách Hợp sau khi con trai chết còn lấy ơn báo oán, không để cho Thẩm Xuân Nghi lấy một mạng đền một mạng, hơn nữa nuôi dưỡng con trai thay hắn, lại để cho con của hắn thừa kế Hậu phủ, lòng dạ rộng rãi dẫn tới sự ca ngợi của người đời, bởi vì Bách Hợp xuất thân Cam phủ, có danh tiếng như vậy, thân phận địa vị con gái Cam gia tất nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, không còn bị người chán ghét vứt bỏ như trong nội dung câu chuyện, ngược lại con gái Cam thị thành con dâu rất nhiều phụ nhân muốn lấy về nhà nhất trong kinh.
Lần nhiệm vụ này mặc dù Bách Hợp không thể thay đổi cuộc đời của Cam Bách Hợp, nhưng kẻ thù đánh chết con trai nàng, hại người của nàng, từng kẻ lại đều không rơi vào kết quả tốt, Bách Hợp thay nàng hoàn thành tâm nguyện, lại thay đổi ấn tượng của người đời đối với Cam gia, chắc có lẽ Cam Bách Hợp sẽ hài lòng