Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 714 : Tình đầu gặp nhau quá sớm 18
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Ngoại thành không khí rất mát mẻ, sắc trời dần đen lại, ánh đèn chung quanh chiếu sáng giống như ban ngày, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng ô tô truyền tới, Trần Lạc Lạc giống như cánh bướm xinh đẹp bay múa toàn trường, Lương Cảnh Diệu luôn bên cạnh cô, ngẫu nhiên cô sẽ hướng Lương Cảnh Diệu mỉm cười, nhưng cũng không thân cận.
Bách Hợp chọn một vị trí ngồi xuống, cũng không nói chuyện thần sắc lười biếng tựa trên ghế ngắm người đi kẻ lại, bên khóe miệng ẩn ẩn ý cười, cô xem người trong khuôn viên này như là phong cảnh, nhưng lại không biết trong mắt một số người cô đồng dạng cũng trở thành phong cảnh, khuôn mặt trẻ trung, xem ra có chút lạ mắt, rất nhiều người thật vất vả mới trà trộn vào nhà họ Trần, ngưỡng mộ muốn cưới Trần Lạc Lạc, nhưng tự bản thân họ biết rõ Trần Lạc Lạc sẽ không xem họ vào mắt nên đành tìm đối tượng tiếp theo, đem ánh mặt đặt trên người Bách Hợp, thấy cô xuất hiện trong nhà họ Trần, tưởng cô là thân thích của nhà họ Trần, nếu không cưới được Trần Lạc Lạc thì lấy vợ có quan hệ thân thích cùng nhà họ Trần, bởi vậy nhiều người có ý đồ tới tìm cô nói chuyện phiếm, Bách Hợp không vô lễ, nhưng thái độ lạnh nhạt, lúc hỏi được cô là bạn học ở chung ký túc xá với Trần Lạc Lạc, không ít người biểu tình biến hóa, từ lúc bắt đầu có ý đồ tự giới thiệu, càng về sau đám người này chỉ đưa danh thiếp cho cô, trong lời nói mang theo chút ám chỉ, nghe được như vậy Bách Hợp không nhịn được muốn cười.
‘Keng, keng, keng’ trong trang viên trên bãi cỏ tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bỗng vang lên tiếng chuông cổ giống như báo giờ, nhóm người tụm năm tụm ba nghe thấy đều vô thức ngẩn đầu lên nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
“Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi con gái tôi, Trần mỗ ở chỗ này xin chân thành cảm tạ chư vị sắp xếp công việc dành thời gian quý báu đến tham dự.”
Ở trung tâm sân cỏ dùng rất nhiều hoa tươi và băng gấm màu hồng phấn trang trí, một người mặc bộ đồ vét màu trắng, người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng cầm micro bắt đầu phát biểu, trên thương trường sức ảnh hưởng của cha Trần rất lớn, danh tiếng châu báo Trần Thị đã chiếm cứ thị trường nhiều năm, tài sản Trần gia phong phú, cha Trần mở miệng, âm nhạc chung quanh ngưng lại, rất nhiều người đang nói chuyện cũng tự giác im lặng.
Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, tóc vuốt keo toàn bộ chảy ngược về sau, từ lúc ngồi xuống đối diện với Bách Hợp tới giờ cũng chưa rời đi ám chỉ có thể bao nuôi cô, lúc này cũng ngậm miệng, hướng cha Trần bên kia nhìn sang. Bách Hợp cũng quay đầu qua, vừa rồi lời nói của người trung niên này hiển nhiên cô cũng không nghe vào tai, nhưng người ta lại cứ dây dưa không dứt, giống như con ruồi cứ kêu ‘Ông ông’ bên tai, làm cho cô cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Lúc cha Trần xuất hiện làm ông ta yên tĩnh trở lại, trong ánh mắt Bách Hợp vốn xuất ra vài phần lãnh khí lại đè nén trở lại. Phía bên kia lúc cha Trần phát biểu, Trần Lạc Lạc yên tĩnh đứng bên cạnh ông, choàng cánh tay ông, ngẫu nhiên hòa cùng hai tiếng. Thoạt nhìn giống như một đôi cha con cảm tình sâu đậm.
Trong đám người thỉnh thoảng bởi vì hai cha con tương tác qua lại mà vỗ tay, giống như phát biểu của cha Trần sắp kết thúc, không ít người nâng ly rượu hướng phía cha Trần, hiển nhiên thừa dịp kết thúc phát biểu liền tiến lên lôi kéo quan hệ, người đàn ông ngồi đối diện Bách Hợp cũng đứng lên: “Cô có thể suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho tôi, theo tôi được biết cô là bạn học với cô Trần, bây giờ cũng đã năm 4 phải tốt nghiệp rồi. Tuy nói cô với cô Trần quan hệ rất tốt, nhưng có đôi khi dựa vào bạn bè không bằng dựa vào ngoại lực, về sau ra xã hội cô sẽ biết.” Ông ta vứt ánh mắt về phía Bách Hợp, Bách Hợp khẽ mỉm cười mang danh thiếp thu vào, ông ta mới ngạo nghễ xoay người chuẩn bị rời đi, Bách Hợp cẩn thận từng chút bỏ danh thiếp vào trong bọc nhỏ, nhìn thấy động tác này, người đàn ông lộ ra ánh mắt thỏa mãn.
Trong bọc nhỏ này bây giờ đã đựng một chồng đầy, đến gửi danh thiếp toàn là mang lòng làm loạn, xem cô như món đồ chơi, mới bắt đầu Bách Hợp còn có thể miễn cưỡng nhẫn nại, càng về sau liền không kiên nhẫn được nữa, cô cũng không phải dạng không biết nổi giận, quyết định thu toàn bộ danh thiếp của những người này, đến lúc đó đợi Phong Ninh trở về toàn bộ giao cho cậu ấy giải quyết.
“… Hôm nay, tôi còn một việc muốn tuyên bố…” Trần Lạc Lạc choàng tay cha Trần đang mỉm cười vui vẻ, đột nhiên âm thanh vừa chuyển, không đợi nói hết câu liền xoay người cũng không mời con gái nhảy bản nhạc đầu tiên, ngược lại tinh thần chấn động vươn tay ra.
Trong một góc chất đầy hoa tươi, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu trắng, có mái tóc dài như Bách Hợp đang có chút bất an đưa tay quấn quấn tóc, nhìn thấy cha Trần vươn tay ra đang muốn đưa tay hướng về bên này, trong lúc đó Bách Hợp nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Trần Lạc Lạc lộ ra một tia âm lãnh, ánh đèn toàn trường vốn tập trung trên người cô cùng cha Trần lập tức toàn bộ chuyển qua rơi trên người cô gái kia, cô gái bị chiếu có chút lóa mắt, đồng thời tiếng âm nhạc mạnh mẽ hăng hái vang lên, vốn dĩ màn hình chiếu phía đài phun nước là ảnh chụp Trần Lạc Lạc, lúc này bỗng hiện lên hình ảnh cực kỳ hạ lưu không chịu nỗi, cả nam và nữ đều không mặc quần áo, một cô gái khỏa thân nằm giữa một đám đàn ông, đàn ông nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng cô gái bài ra tư thế nhục nhã kia lúc này đang xuất hiện trước mặt mọi người đang mặc chiếc váy ngắn màu trắng.
Đầu điện thoại Phong Ninh bên kia truyền đến tiếng mở dây an toàn mở cửa xe truyền đến, Bách Hợp trung thực lắc đầu, hai chữ ‘Không có’ còn chưa nói ra khỏi miệng, chiếc xe vừa ngừng lại kia bên phía tài xế liền mở cửa ra, một cặp chân dài bước xuống, Phong Ninh vẫn như cũ một thân quân phục màu xanh đậm tay cầm điện thoại xuất hiện bên ngoài xe, biểu lộ có chút lạnh lùng: “Không có lương tâm…” Lúc nhìn thấy Bách Hợp, tiếng nói liền ngừng lại, không nói thêm được chữ nào.
Trong tay cậu còn cầm điện thoại, so với hai năm trước thì gương mặt góc cạnh thâm thúy hơn rất nhiều, khí chất cương nghị nhiều hơn mấy phần lãnh khốc, mất đi vài phần nổi loạn, trở nên trầm ổn hơn nhiều, dường như cao lớn hơn, dáng người trở nên cường tráng rắn chắc, trước ngực có mấy nút không cài, như ẩn như hiện lộ ra lồng ngực màu đồng, trên cổ thấp thoáng treo chiếc nhẫn, khóe miệng câu dẫn, đeo kính râm, làm cho người ta không nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt.
Xuyên qua kính râm cậu nhìn thấy một cô gái đứng dưới bóng cây, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đây là lần đầu tiên Phong Ninh nhìn thấy Bách Hợp mặc váy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại giống như cành liễu, lộ ra đôi chân dài nhỏ Phong Ninh nhìn thấy lập tức có cảm giác chân mình không nhấc nổi. Thời gian hai năm qua cậu nhớ cô muốn điên rồi, cũng không dám gọi điện thoại, chỉ sợ khi mình gọi điện thoại cho cô, không kiên trì nổi sẽ chạy về tìm cô mất. Cậu sợ hãi không có mình bên cạnh thì sẽ có người khác theo đuổi Bách Hợp, từng vô số lần cậu tưởng tưởng tình cảnh lúc hai người gặp mặt, trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng Bách Hợp vài năm sau. Nhưng Phong Ninh không ngờ tới Bách Hợp sẽ cho mình một kinh hỉ như vậy.
Chắc bị nóng, cô kéo mái tóc đến trước ngực, đã quen nhìn thấy bộ dáng Bách Hợp mặc quần dài, Phong Ninh có đôi khi nằm mơ cũng mơ tới lúc hôn lễ của hai người, đều không tưởng tượng qua bộ dáng Bách Hợp mặc váy. Bây giờ cô thanh tú động lòng người xuất hiện trước mặt mình, khó có được Phong Ninh cảm thấy hầu kiết nhấp nhô, nghĩ qua lúc gặp lại sẽ ôm cô vào trong ngực, thậm chí trên đường lái xe cũng nghĩ qua khi gặp mặt phải làm thế nào để giải mối tương tư. Nhưng lúc chân chính nhìn thấy, tình cảnh so với tưởng tượng của cậu càng tốt đẹp hơn, cậu lại kích động nói không nên lời chân nhắc không lên, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cô.
Đây không phải lần đầu Bách Hợp nhìn thấy Phong Ninh mang kính râm, không biết như thế nào, thoạt nhìn thành thục hơn trước kia rất nhiều, Bách Hợp nhớ tới lúc mình vừa gia nhập nhiệm vụ, vị thiếu niên kia cũng đeo kính râm, mặc một thân quần áo chẳng ra gì, trên người đeo đàn ghi-ta cực lớn, hướng phía cô hát bài hát tỏ tình. Còn lúc này bày ra bộ dáng lãnh khốc, làm người khác không dám tới gần, khí thế ngang ngược trên người so với lúc thiếu niên không khác biệt, một người như vậy, ai sẽ nghĩ tới vài năm trước có dính dáng đến Rock and Roll, luôn hô hào chính mình sẽ trở thành ca sĩ Rock and Roll là Phong Ninh đâu?
Phong Ninh thời kỳ thiếu niên cùng sau khi trưởng thành hai hình ảnh lồng ghép với nhau, nghĩ đến đây Bách Hợp không nhịn được mà ‘Ha ha’ bật cười thành tiếng, nụ cười của cô dường như phá vỡ ma chú, âm thanh xuyên qua điện thoại truyền vào tai Phong Ninh, cậu giống như vương tử hóa đá vừa được giải cứu, vốn dĩ không nhấc nổi chân thoáng cái lại có thể cử động.
Bách Hợp cười quái lạ, Phong Ninh không biết như thế nào có thể từ trong ánh mắt cô cảm nhận được lúc này cô cười là vì cái gì, cậu cũng nhếch khóe miệng, tâm tình bay bổng, sải bước đi về phía cô:
“Vợ, anh yêu em giống như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là gan của anh, là bảo bối của anh…”
So với mấy năm trước, tiếng hát của cậu trầm thấp chút ít, làm người nghe có cảm giác lòng mình giống như có cây cung bị người nhẹ nhàng kích thích, mang theo từng chuỗi từng chuỗi rung động, dư vị kéo dài không dứt, làm người ta cảm thấy toàn thân đều không thích hợp