Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 715 : Tình đầu gặp nhau quá sớm – 19
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Edit: Jolly
Beta: Sakura
Lời bài hát đã nhiều năm rồi, cũng nhiều năm rồi Phong Ninh cũng không đụng đến Rock and Roll, lời bài hát có chút không nhớ rõ, dù sao đã qua bốn năm năm rồi, nhưng đại khái làn điệu cậu vẫn nhớ, có điều lúc này giọng hát trầm thấp mang theo chút ái muội, hướng phía Bách Hợp đi qua, càng đến dàng gần, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng Bách Hợp không cần nghe giọng ca qua điện thoại nữa, cầm điện thoại đưa ra xa tai, đều có thể nghe thấy tiếng ca từ miệng Phong Ninh truyền đến. Bách Hợp tắt điện thoại bỏ vào túi xách, Phong Ninh nhìn thấy động tác này của cô, đưa tay bắt đầu cởi nút áo của mình, lúc đến bên cạnh Bách Hợp, cậu vòng áo qua eo Bách Hợp để che kín đôi chân cô lại, cuối cùng mới nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong ngực.
“Nhớ anh không? Không cho phép lắc đầu, không cho phép nói không, chỉ có thể nói nhớ!” Phong Ninh bồng cô lên, mặc dù có áo khoát che chắn, nhưng sợ động tác của mình làm cho làn váy bay lên, vạn nhất áo khoát không thể che chắn hết bị người nhìn thấy, một tay Phong Ninh còn vịn ngay đùi cô, đè chặt áo khoát đang bao bọc cô lại, thân thể thiếu nữ mềm mại đang kề sát trên người cậu, Phong Ninh cảm giác một thân khí huyết sôi trào, chỉ cái ôm đơn giản cơ hồ làm cho cậu không cách nào tự kiềm chế, hai người tách ra thời gian thật sự quá dài, có điều ngại bọn người Dương Lỵ vẫn ở đây, Phong Ninh cũng không làm cái gì, chỉ gắt gao ôm cô trong ngực, dường như trong mộng đã từng làm qua vô số lần vậy, lại cũng có chút không nỡ buông ra.
Nhìn Bách Hợp mang đôi giày cao gót, lúc ôm nâng cô lên, chiếc giày cao gót kia rơi xuống đất, lộ ra vết phồng rộp ở sau chân, Phong Ninh một tay ôm cô trong ngực, cậu cũng không ôm ngang Bách Hợp lên, hôm nay vợ mặc váy đẹp thì có đẹp, nhưng đôi chân đều bị người ta nhìn thấy, nói thật trong lòng Phong Ninh hơi có chút hờn dỗi. Muốn giáo huấn cô lại không nỡ, muốn cằn nhằn cô nhưng nhớ tới bên cạnh còn hai đôi tình nhân, lời đến bên miệng vẫn nhịn xuống. Một tay cẩn thận cởi đôi giày cao gót trên chân Bách Hợp ra, móc trên hai ngón tay mình, quay đầu hướng phía xe đi qua.
“Đừng làm rộn.” Phong Ninh cũng không dám đưa tay bắt cô, chỉ sợ không khống chế được chính mình, bằng không Bách Hợp có thể chạy đi đâu được. nhìn thấy cô quấn chăn đi vào phòng tắm, Phong Ninh một đường nhắm mắt theo đuôi cô, cằn nhằn việc tối qua cô không về nhà, Bách Hợp không để ý đến cậu, bước vào phòng tắm đóng cửa nhốt Phong Ninh bên ngoài, Phong Ninh đứng ngoài cửa chờ, đợi cô đóng cửa rồi, một lát sau cửa lại mở ra đưa chăn ra, Phong Ninh một tay nhận lấy rồi ném qua một bên, nhìn thấy cánh tay dài nhỏ, ngón tay mảnh khảnh phảng phất chỉ cần cậu thoáng dùng sức niết sẽ bị gãy vậy, không tự chủ thò tay nắm lấy tay cô, nhớ đến tối hôm qua cô ở trong nhà người ta ngây người cả đêm, nói vài câu cô không nghe, cắn đau cô không nỡ, cuối cùng người đau lòng cô là mình, bởi vậy dứt khoát ngậm lấy, đoán chừng có chút ngứa, cánh tay kia giãy dụa kéo trở về, cửa đã khóa lại từ bên trong, Phong Ninh tựa cửa không khỏi nở nụ cười.
Cậu không muốn ăn cơm trước kẻng, muốn lưu lại ký ức đêm tân hôn hạnh phúc mỹ mãn cho cô, phàm càng để ý đến thì càng sợ phá hư, bằng không chỉ cách cánh cửa làm sao ngăn cản được cậu? Lúc trước có cơ hội cậu cũng không cường ép cô, nếu như cậu thật sự muốn chiếm đoạt cô thì đã chiếm được từ lâu.
Đứng dưới vòi nước tắm rửa, tối qua cả đêm không ngủ, nhưng ban ngày ngủ được một lát, lúc này tinh thần Bách Hợp tốt hơn nhiều, lại tắm thêm một lúc mới đem áo tắm khoát lên cửa vừa mở ra, cô chưa kịp phản ứng, một cánh tay ôm lấy eo cô vây vào trong ngực, trong lúc cô tắm Phong Ninh chưa từng rời khỏi, luôn canh giữ cửa phòng tắm, lúc này Bách Hợp vừa đi ra Phong Ninh lập tức bắt lấy ôm cô vào lòng.
“Đói chưa?” Cậu hôn trộm trước một cái mới hỏi một câu, tối hôm qua trong nhà họ Trần chưa ăn cái gì, không biết có phải do quá đói hay không, lúc này Bách Hợp lại không cảm giác được gì, Phong Ninh vừa hỏi cô liền lắc đầu.
“Tối qua đến nhà người ta làm cái gì, Trần Lạc Lạc kia không phải dạng tốt lành gì, về sau không được qua lại với cô ta.” Bàn tay Phong Ninh tiến vào trong áo tắm vuốt ve thắt lưng của cô, không dám tiến thêm bước nữa, bàn tay lại không thành thật ăn đậu hủ, tay chỉ ở trên eo xoa xoa cũng không dám sờ đến chỗ khác, cậu còn nhắc đến việc tối qua ở nhà họ Trần, Bách Hợp trừng mắt liếc cậu một cái: “Anh trở về khi nào?”