Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 720 : Tình đầu gặp nhau quá sớm 24

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


Lúc hỏi câu này, Bách Hợp rõ ràng có chút tức cười, thời kỳ trưởng thành của bé trai đối với khác giới cũng có hiếu kỳ, Phong Ninh tinh lực mười phần, bên cô mà cũng không kiềm chế được động thủ động cước, Bách Hợp không tin Phong Ninh đang lúc thiếu niên tinh lực tràn trề có thể nhịn được, thời thiếu niên xúc động đó là thiên tính. Lời cô vừa hỏi, Phong Ninh thoáng cái trầm mặc, vốn khuôn mặt màu đồng do phơi nắng nhanh chóng đỏ sậm,



Thân thể cậu cứng ngắc lại, tim đập nhanh tựa như có con thỏ nhảy trong lồng ngực dốc sức nhảy lên nhảy xuống, Bách Hợp đưa tay cọ xát trên đùi Phong Ninh, cậu liền ngậm miệng đứng hình, cơ bắp chỗ đùi do bị đụng chạm theo bản năng kéo căng lên, rõ ràng nhìn thấy hành động mờ ám của cô, thân thể cứng ngắc nhưng lại không chịu quay đầu lại. Nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy, trong đầu Bách Hợp như bị sét đánh qua, vô thức hỏi:



“Anh chưa xem qua?”



Lúc mới đầu Bách Hợp chỉ tùy tiện hỏi như vậy, nhưng trong nháy mắt đó mí mắt cậu rung lên, Bách Hợp sửng sốt: “Anh chưa xem à!” Lần này là giọng nói khẳng định, Phong Ninh quay đầu lại, con mắt không dám nhìn cô, bây giờ cậu thật sự muốn bày ra bộ dáng lãnh khốc, chỉ cố gắng trong chốc lát lại không thể duy trì, có chút xấu hổ cúi đầu dựa vào bả vai Bách Hợp nói: “Chưa xem thì có làm sao, anh không muốn xem người khác, người khác đâu phải em!” Hai tay của cậu vòng quanh eo Bách Hợp, trong ánh mắt mang vài phần oan ức.



Trước kia trong trường cho nghỉ phép, người khác lúc đó nghỉ ngơi còn Phong Ninh đang luyện tập, lúc ấy một đám thanh thiếu niên không lớn không nhỏ, bọn họ cũng tò mò về cơ thể phái nữ, mỗi lúc được nghỉ một đám bọn họ đã từng chạy ra trường học ngẫu nhiên cũng sẽ mang một ít thứ tốt trở về, một đám người vây quanh cùng nhau chia sẻ, mỗi người kích động giống như nhặt được vàng, Phong Ninh nhìn thấy bộ dạng thô bỉ của bọn họ đều trốn đi rất xa. Cậu không phải không tò mò, nếu như cậu không có người trong lòng, có lẽ cậu sẽ cùng một giuột với mọi người, xem chuyện này là bình thường. Nhưng trong lòng cậu có người yêu, Phong Ninh cũng có kế hoạch sau này, cho dù trước đó các kế hoạch của cậu từng bị cô khinh bỉ, nhưng trong lòng cậu đã lên kế hoạch cho tương lai của hai người.



Từ lúc bị Bách Hợp cười qua, Phong Ninh không còn ghi chép kế hoạch, nhưng trong lòng cậu đều có tính toán, lúc nào hoàn thành mục tiêu của mình, lúc nào kết hôn với cô, trong lòng thiếu niên từng lập lời thề, ngay cả Bách Hợp có đôi khi cậu không dám nhìn, làm sau có thể đi nhìn các cô gái khác? Trong phim trình diễn có đẹp cỡ nào cậu cũng không thèm, lại không phải của mình, nhìn xong lại không làm được gì? Cậu nghiêm túc cố chấp, chỉ nhận định Bách Hợp, trong lòng đã nhận định không có người nào tốt hơn Bách Hợp, hiển nhiên không có hứng thú những cô gái khác, huống hồ xem những thứ như vậy, với cậu mà nói có thời gian không bằng ngồi nhớ đến vợ, nghe nhiều thêm mấy lần giọng nói của cô.



“Nhà họ Trần đều dạy hư em!” Phong Ninh nghĩ tới Bách Hợp nhìn thấy thân thể của người đàn ông khác, trong lòng có chút phiền muộn, đây hết thảy là lỗi của Trần Lạc Lạc, cô ta đúng là đầu óc có vấn đề, người khác đều biết việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, cô ta lại giống như sợ người ngoài không biết vậy, lộ những việc dơ bẩn này ra trước mặt mọi người. Nếu thân phận chị em cùng cha khác mẹ của đứa con riêng kia bị bại lộ, cho dù đứa con kia danh tiếng không tốt nhưng cũng đồng dạng là người nhà họ Trần, Trần Lạc Lạc làm sao tạo ấn tượng tốt cho người khác được? Mấu chốt là cô ta báo thù thì báo thù, còn hại Bách Hợp nhìn thấy.



“Không được, chúng ta hôm nay đi đăng ký trước, sau đó anh đặt nhẫn bổ sung cho em sau.” Phong Ninh càng nghĩ càng tức giận, biểu tình xanh trắng giao thoa một chỗ, lôi kéo Bách Hợp đứng dậy, vốn cậu chuẩn bị sau khi lấy nhẫn sẽ đeo cho Bách Hợp sau đó đi đăng ký kết hôn, hai người nhanh chóng hoàn thành việc nên hoàn thành, không ngờ lúc này lại phát sinh ra việc ngoài ý muốn, còn để cậu biết một việc dễ giận như vậy.



Cậu nói là làm, kéo tay Bách Hợp đi qua bãi đậu xe đối diện quán cà phê, một đường thần sắc ỉu xìu ngơ ngác, hiển nhiên nơi Phong Ninh cũng sớm nghe ngóng đăng ký kết hôn xong rồi, vừa khởi động xe cậu cũng không cần bản đồ hướng dẫn, trực tiếp lái đi, chiếc xe phóng nhanh ra ngoài, Bách Hợp nhìn cậu một cái: “Đừng náo loạn nữa, Phong Ninh, em cũng không có đem theo giấy tờ đâu.” Kết hôn cần hộ khẩu và chứng minh nhân dân, hôm nay cùng Phong Ninh đi ra ngoài nhận nhẫn cũng không nói cho cô biết phải chuẩn bị những cái này, lúc này đi tay không đấy, cho dù tới cục dân chính cũng sẽ bị người ta mời ra ngoài.



Nghe nói như thế, cái tay không cầm tay lái chà sát hai cái lên quần, cái động tác nhỏ này lúc trước Bách Hợp từng làm qua, tuy lúc này cậu cố giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trên tay lái ẩn ẩn có thể thấy được dấu vết mồ hôi lưu lại, những nơi tay cậu đụng qua giống như bị rửa qua nước vậy, hiển nhiên trong lòng cậu cũng không trấn định như bề ngoài, ở sâu trong lòng vẫn như trước kia, chỉ là sống trong quân đội nhiều năm làm cho cậu trấn định hơn không còn thiếu kiên nhẫn như trước.



“Em nhìn xem kia là chỗ nào.” Phong Ninh lần lượt đem hai cánh tay đầy mồ hôi cọ cọ lên trên ống quần, nhìn Bách Hợp giương giương cái cằm chỉ về hướng khác, khóe miệng có chút đắc ý dương lên: “Anh sớm chuẩn bị xong rồi, hộ khẩu của em là ở trong trường, lúc này còn chưa chuyển về quê, lúc quay về trường thu thập đồ đạc cho em chứng minh của em anh đã sớm lấy từ trước, anh Ninh của em làm việc, lúc nào để em lo lắng qua?”
Bên trong cục Dân Chính có hỉ có bi, có người vui vẻ ân ái đến đăng ký kết hôn, cũng có người lãnh đạm đến ly hôn, hai nhóm người dường như có ý thức lãnh địa tự tách riêng ra hai bên ngồi xuống, dải ghế dài chính giữa vừa to vừa lớn lại trống không. Hai chân Phong Ninh mềm nhũn, mỗi một bước giống như đi trên mây, hai cuốn sổ hôn thú được cậu cất trong túi trước ngực, thỉnh thoảng đưa tay sờ thoáng qua một cái, càng sờ biểu tình càng yên tâm, bước đi cũng không vô lực như vừa rồi, đợi đến khi đi tới cái ghế rồi, Bách Hợp ngồi xuống, ngược lại Phong Ninh còn đứng đó nắm tay Bách Hợp, thoáng chốc ngồi xổm trước mặt cô.



Cậu thân cao chân dài, lúc này cho dù là ngồi xổm, nhưng tầm mắt lại ngang tầm với Bách Hợp, đầu gối cậu kề sát vào đầu gối Bách Hợp, bao bọc bàn tay cô trong đôi tay mình: “Vợ à, em đã là vợ của anh rồi.” Giọng nói cậu rất nhẹ, hầu kết cao thấp nhấp nhô hai cái: “Thiệt thòi cho em rồi, không có cầu hôn với em, không có hoa tươi và nhẫn.” Kỳ thật cậu có kế hoạch hết rồi, không biết có phải là do đụng phải Bách Hợp không, cậu một mực làm theo kế hoạch, nhưng kế hoạch một mực cứ thay đổi.



Lúc thổ lộ với Bách Hợp, đó là lần đầu tiên cậu dụng tâm với một cô gái, lúc ấy chỉ xuất phát từ thiên tính thiếu niên, nếu nói yêu thích thật sự không có bao nhiêu phần yêu thích, chỉ là yêu thích rồi, cậu lên kế hoạch theo đuổi, cuối cùng bị cô dội cho thùng nước lạnh. Hai người lần đầu tiên hẹn hò, cậu lại lên kế hoạch bữa tối và âm nhạc lãng mạng, cuối cùng một trận mưa lớn làm những gì cậu chuẩn bị đều ngâm nước, nhớ tới tình cảnh lúc đó, chính Phong Ninh cũng không nhịn được mà muốn cười, cậu vì hướng Bách Hợp cầu hôn, trong đầu nghĩ tới rất nhiều ý tưởng, thậm chí lúc mới bắt đầu cũng muốn nghiêm khắc dựa theo tâm ý của mình mà làm, cho Bách Hợp một hôn lễ khó quên, chỉ do Trần Lạc Lạc phá ngoại làm rối loạn kế hoạch đã chuẩn bị của cậu.



Phong Ninh không chờ kịp, kéo Bách Hợp tới đăng ký kết hôn trước.



Có chút vội vàng nhưng cậu cũng không hối hận, tuy nói mỗi bước hai người đi có chút lệch với tưởng tượng của cậu, nhưng sau cùng Bách Hợp cũng là vợ của mình, tuy nói có chút tiếc nuối, nhưng tiếc nuối này so với việc cô đã chính thức trở thành vợ của mình không đáng là gì cả. Phong Ninh vuốt ve ngón tay Bách Hợp, lôi kéo bàn tay cô dán lên ngực của mình: “…” Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ có thể há to miệng, lời gì cũng không thốt ra được.



Cậu muốn cảm tạ Bách Hợp nguyện ý gả cho cậu, cậu muốn nói rằng những gì người khác có sau này sẽ bổ sung cho cô, cậu muốn nói rằng sau này sẽ đối xử tốt với cô, làm cho cô cả đời không hối hận vì gả cho cậu, lời cậu muốn nói rất nhiều, nhưng lúc há miệng không nói nên lời. Lúc còn nhỏ đánh nhau với người ta bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đau muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không sao cả, cắn răng chịu đựng, thà đổ máu không đổ lệ. Vào lúc này trong ngực đang cất giữ hai cuốn sổ mỏng, trong tay nắm đôi bàn tay mềm mại, Phong Ninh không khỏi cảm thấy sóng mũi cay cay, hốc mắt có chút nóng lên.



Tình yêu là cái thứ gì cậu không hiểu, thời niên thiếu trong lời ca nào là lời yêu lời thương, lúc đấy thiếu niên không biết mùi vị vui buồn, ai có thể ngờ rằng trong lúc vô tình gặp được một cô gái an tĩnh, lần đầu tiên dùng lời ca thổ lộ, căn bản những câu hát đều trích dẫn từ trong thơ ra, cuối cùng lại trở thành tâm can của cậu.



Lúc trước thuận miệng hát những lời đó, nhiều năm sau lại trở thành mục tiêu đời này của cậu, không giải được không cắt được, đem cậu càng quấn càng chặt, thậm chí là cam tâm tình nguyện.



Hôm nay Phong Ninh vẫn như trước không hiểu thế nào là yêu, cậu chỉ hy vọng mỗi một ngày cậu còn sống, có thể nắm lấy tay cô, hàng  đêm thức giấc tỉnh mộng, nhớ tới chính là gương mặt cô, thích nhìn cô cười, không muốn cô khóc, muốn ôm cô trong ngực, muôn nâng niu cô trong lòng bàn tay. Phong Ninh không biết cái này có phải tình yêu hay không, lúc trước có thể can đảm trước mặt Tả Bách Hợp thuận miệng nói lời yêu với cô, hôm nay thành thục hiểu chuyện rồi ngược lại không dám mở miệng.



Bách Hợp im ắng thở dài, cúi đầu xuống dựa vào đỉnh đầu Phong Ninh, Phong Ninh một tay kéo cô ôm vào ngực.