Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 725 : Kế nữ Mộ Dung gia (3)
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Edit: Violette
Beta: Sakura
Mắt thấy con trai hô hấp yếu ớt dần ngày qua ngày có vẻ như không trụ được bao lâu nữa, dù thành Tử Tiêu nhiều tài lực nhân lực nhưng Lý Chiêu Thành cũng không thể làm gì, lúc này gặp Minh Bách Hợp, tuy xuất thân của nàng không tốt lắm, có cha đẻ là thiếu niên nổi danh giang hồ ngày xưa, bố dượng Mộ Dung Phiếm trong giang hồ lại rất có địa vị, điều mấu chốt là nàng vừa đến tuổi 15, dung mạo tuyệt thế, thừa sức xứng đôi với con trai thành chủ.
Sự việc Minh Bách Hợp thầm mến Lý Chiêu Dương không hề dễ nghe chút nào, Mộ Dung Phiếm mặc dù đối với hai đứa con của Minh mẫu như con ruột nhưng đến cùng đâu có quan hệ ruột thịt gì, một khi gặp chuyện không may ông sẽ đứng về phía con gái thân sinh của mình, tiếng xấu đương nhiên muốn được giúp đỡ che giấu nên liền đáp ứng gả Minh Bách Hợp đi.
Đương nhiên trong lòng Minh Bách Hợp khổ sở không thôi, người mình yêu mến sau này lại trở thành trưởng bối của mình, cảm thụ của nàng có thể hiểu được. Lần đầu tiên trong đời nàng kháng nghị lại bị mẫu thân mình hạ độc bắt đưa đến Lý gia ở thành Tử Tiêu, đến đêm tân hôn, nàng bị Minh mẫu phái người cho ăn xuân dược, chỉ tiếc đêm hôm đó công tử Lý gia không thể qua khỏi được, Minh Bách Hợp vừa thống khổ muốn chết lại bối rối bất lực, không biết trời đất đưa đẩy thế nào mà lại phát sinh quan hệ cùng Lý Chiêu Dương.
Đứa con duy nhất đã chết, con dâu của mình lại xảy ra quan hệ với em trai mình, chuyện như vậy đối với Lý gia vốn là thế gia danh môn đã trăm năm mà nói chẳng khác gì một nỗi hổ thẹn to lớn. Lý Chiêu Thành vì nể tình em trai mình nên không giết Minh Bách Hợp nhưng lại để nàng chết trên danh nghĩa cùng con trai mình, sau lưng thì sửa đổi họ tên nàng thành thiếp thất của Lý Chiêu Dương.
Dù mình không có danh phận nhưng có thể ở bên người mình yêu là đã thỏa mãn, thế nhưng Lý Chiêu Dương lại vô cùng chán ghét nàng.
Người bên gian ngoài đã sớm nghe thấy có động tĩnh trong phòng, một ma ma lạ mặt đến hỏi ngay:
“Thiếu phu nhân, thiếu thành chủ người hiện giờ….”
“Thân thể phu quân có chút không khỏe, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.” Bà tử vẻ mặt mong chờ, nghe Bách Hợp nói Lý Duyên Tỷ còn sống con mắt thoáng cái liền phát sáng, bà kích động giống như đang không biết nên nói gì cho phải, bờ môi run rẩy mãi mới nói:
“Thiếu phu nhân từ nay về sau chính là đại ân nhân của thành Tử Tiêu, bây giờ lão tử về hướng thành chủ cùng với phu nhân đáp lời, thiếu phu nhân sau khi được hầu hạ rửa mặt xong xin đến nội cung Tử Tiêu, phu nhân có chuyện muốn nói với ngài.” Bà tử xoay người cúi đầu hành lễ, bởi ban đầu thái độ đối đãi lạnh lùng với Bách Hợp nhưng về sau cảm kích nên bà vừa nói xong đã bối rối vô cùng hướng ra ngoài cấp tốc thối lui, cước bộ cực nhanh, Bách Hợp chỉ cảm thấy quần áo bay lên, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng bà tử nữa rồi.
Nước ấm đã sớm được chuẩn bị, tối qua ra một thân đầy mồ hôi lại thêm chuyện như vậy xảy ra, trên người dinh dính nhơn nhớt làm côcảm thấy không khỏe chút nào, đành nhờ người vịn tiến vào gian phòng bên trong để tắm, tự nhiên không tránh được nhìn thấy những vết tích trên người mình, đây đều do lúc Mộ Dung Thùy Thanh còn trẻ lưu lại, một số vết thương đã có từ lâu nay chỉ còn lưu lại dấu vết nhẹ, cũng có một số là mới bị đánh không lâu trước khi được gả không có sẹo nhưng mới mọc da non còn rất mỏng chằng chịt khắp người, nhìn cực kì đáng sợ.
Chỉ cần nhìn qua vết thương là đã biết hồi còn nhỏ Minh Bách Hợp phải trải qua những gì, những vết thương này nhìn biết là rất đau, không biết Minh Bách Hợp đã chịu đựng cả quãng thời gian ấy như thế nào. Sau khi tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài, hạ nhân cầm khăn thay cô cuộn tóc lên, vợ chồng Lý Chiêu Thành vẫn đang chờ cô, lúc này trong phòng đang được người hầu thu dọn qua, hiển nhiên Lý Duyên Tỷ cũng được hạ nhân rửa mặt rồi, ga giường đã được thay đổi, màn được kéo lên, anh ngiêng mặt ở giữa giường không nhúc nhích, một đầu tóc dài đen nhánh trượt xuống theo gối. Nha đầu xung quanh đều không dám tiến lên đụng chạm anh, rất sợ đem lại chuyện xấu đến công tử bị bệnh được nuông chiều này.