Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 742 : Chị em gái trọng sinh 3

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



Còn thừa ba người này không phải là không muốn đi mà là vì chưa tìm  được chỗ tốt để đi nên mới phải bất đắc dĩ mà lưu lại mà thôi, mặc dù người lưu lại nhưng lòng thì đã sớm không còn ở đây rồi, mấy cung nữ này hầu hạ cũng không tốt, tiền sinh hoạt của Phó Bách Hợp  đã bị mấy nội thị trong hậu cung cắt xén cũng đủ nhiều rồi, về đến cung lại bị ba cung nữ này cắn xén thêm một phần nữa, lúc đến tay  Phó Bách  Hợp đã không còn lại bao nhiêu nữa, gần đây mấy người này còn không thèm để tâm hầu hạ nữa, Lúc này Bách Hợp ngủ  trưa dậy vậy mà hai người đang trực lại không có ý tứ muốn tiến lên hầu hạ, ngược lại còn thờ ơ lạnh nhạt,  định không nước vào hầu hạ cô rửa mặt mặc y phục.



Mãi cho đến khi Bách Hợp nhìn chằm chằm vào hai người,  bị cô nhìn chằm chằm như thế hai cung nữ này mới biết sợ, người cung nữ có dáng người cao lớn hơn mới nhếch miệng, không cam lòng tiến vào nội điện, mở ngăn tủ ra tìm kiếm y phục cho Bách  Hợp: “Hôm nay Phó quý nhân muốn mặc trang phục  nào, đeo trang sức gì ạ?”



Nàng ta vừa mỉa mai cười nói vừa lôi y phục từ trong tủ ra hỏi cô: “Hoàng thường thích màu sắc nhạt, Phó quý nhân có muốn mặc bộ đó không?” Trong mắt nàng ta lộ ra khinh miệt cùng với xem thường, lôi mãi lấy ra một đống đồ đạc lớn rồi ném lên trên giường cạnh  Bách Hợp, quần áo đai lưng cùng túi lưới ném đầy trên giường, lúc này nàng ta mới cùng cung nữ dáng người thấp  bé nhìn thoáng qua rồi nói:



“ Chúng nô tài ra ngoài lấy chút nước ấm đến cho Quý nhân.” Nói xong lời này hai cung nữ nhìn nhau cười rồi cùng đi ra ngoài.



Bách Hợp đã tiến vào rất nhiều nhiệm vụ, sau khi tiến vào trở  thành phi tần của hoàng đế cũng không phải duy nhất một lần, cũng đã từng bị vắng vẻ qua,  nhưng rơi vào tình cảnh hỏng bét như của  Phó Bách Hợp này, thì là lần đầu tiên đấy. Nàng thân là quý nữ của Phó gia, thế nhưng quần áo lại rất keo kiệt,  một đống xiêm y thường ngày không có người thay nàng gấp, bị nhét lung tung vào trong tủ. Rất nhiều chỗ đã có thể thấy được vết ố vàng, có nhiều chỗ đã sớm bị phai màu,Lương Kỳ thích y phục màu trắng vì đó là màu sắc mà Phó Bách Niên thích. Dung mạo  Phó Bách Niên diễm lệ, ngày đó sau khi trọng  sinh để che mắt mọi người, để mọi người không ai chú ý đến dung mạo kiều diễm như ánh mặt  trời của cô ta, cho nên y phục của  cô ta đều hết sức thanh đạm và luôn cố gắng ít  xuất hiện  trước mặt của mọi người, cũng chính vì như thế, ở thời điểm tất cả những quý nữ của Đại Chu ai cũng vận trang phục xa hoa thì cô ta ăn mặc như thế lại lộ ra chút xuất trần bất phàm.



Có một số người trời sinh có tướng mạo đẹp sẽ không vì ăn mặc mộc mạc liền khiến cho dung mạo giảm đi,  mà Phó Bách Niên chính là người như vậy.Lúc lần đầu tiên  Lương Kỳ gặp cô ta, một thân quần áo màu trắng kia không hề làm giảm đi nhan sắc của cô ta, ngược lại lại làm cho dung mạo của cô ta càng thêm kiều diễm tươi đẹp hơn, khiến cô ta nổi bật lên giống như hoa sen mới nở, từ đó Phó Bách Niên đã trở  thành một vết chu sa trong lòng hắn, có lau thế nào cũng không sạch, không chỉ  là yêu dung mạo mà ngay cả cách ăn mặc của cô ta hắn cũng yêu.



Sau khi Lương Kỳ thành công đăng cơ, không thích nữ nhân  ăn mặc y phục tinh  xảo xa hoa, ngược lại  lại chỉ  yêu người con gái như thiên tiên kia, lúc ấy Phó Bách Hợp tiến cung là mười bốn mười lăm tuổi đúng thời điểm xinh đẹp nhất của một người con gái, chưa từng trải qua tuổi trầm tĩnh. Nên không hề yêu thích loại y phục mộc mạc giống như Phó Bách Niên,  nàng ấy thích đồ vật tinh xảo tươi sáng, trong của hồi môn của  nàng ấy chủ yếu là vật phẩm đẹp đẽ quý giá,  chính vì thế nên nàng ấy đã tiến cung vài năm nhưng vẫn không được Lương Kỳ sủng ái, cho đến hiện nay vì nàng vẫn không được  sủng ái mà Phó gia lại không có ý tứ ra mặt vì nàng ấy.Đồ cưới của nàng vẫn còn những đồ vật kia, nhuwng những bộ y phục cùng vải vóc xinh đẹp kia đã sớm phai màu mất rồi, bỗng nhiên lại thấy thê lương.



Cũng khó trách người thiếu nữ này lại không cam  lòng như thế, Bách Hợp lấy ra một cái váy ngắn màu tử la lan, nghĩ một chút lại lấy ra một kiện áo lụa màu vàng nhạt, những vật này đã nhiều năm,  nhìn qua đã có phần cũ kỹ, đáng tiếc trong cung những năm gần đây nàng ấy không được sủng ái, tiền tiêu vặt hàng tháng đều bị cắt xén đi, thật ra bốn mùa đều có y phục mới, nhưng không bao giờ đến tay nàng, dù sao những tên thái giám luôn nâng cao giẫm thấp kia cũng không sợ nàng làm ầm ĩ, bởi  vì  nàng vừa không được  hoàng đế sủng ái, vừa không có Phó gia làm chỗ dựa, dù Phó Bách  Hợp có ý nghĩ muốn xin giúp đỡ cũng không có nơi để mà cầu xin, bây giờ ba nha đầu kia đã sinh dị tâm, chỉ sợ xiêm  y của họ đều dễ nhìn hơn của nàng ấy nhiều.



Ngây ngốc ở trong cung hai ngày, Bách Hợp quyết định cần phải ra ngoài một chuyến, nói không chừng lại có thể gặp được Lương Kỳ ở trong ngự hoa viên cũng nên, dù sao mọi việc trong triều không cần hắn quan  tâm, ngoại trừ ở trong hậu cung thì hắn cũng không có chỗ để đi. Tuy Bách  Hợp  rất chướng mắt vị  Hoàng đế này,  thế nhưng mà tâm nguyện của nguyên chủ chính là đạt được sự sủng ái của hoàng đế, cô cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này!
“ Đến”



Bàn tay kia sạch sẽ thon dài, ngoài trừ đốt ngón tay vết chai, thì có thể nhìn ra đây là  bàn tay của một công tử có cuộc sống sung sướng an nhàn, vết chai kia không phải do dùng bút mà do dùng kiếm lưu lại, xem vừa rồi hắn dùng một kiếm cắt ngang bụi hoa tường vi là có thể đoán ra võ công của hắn không yếu, cuối cùng Bách Hợp  cũng từ bỏ ý định chạy trốn cuả mình,nếu đã gặp phải người luyện võ thì cô tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, ngược lại còn chọc giận hắn.



Đã không chạy được  mà không thể trốn tiếp,  cô vuốt vuốt hai chân của mình, cười khổ nói: “Chân của ta đã tê quá rồi, chờ ta một chút.”



Cô cũng không sợ hãi mà cười thản nhiên, nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia nghe cô nói như thế, nụ cười vui vẻ bên khoae miệng càng sâu hơn, hai tay đột nhiên duỗi ra bắt lấy tay Bách Hợp, thoáng cái đã kéo cô lên.



Có thể hành tẩu trong cung, thái giám vừa rồi cung kính hắn như vậy, hơn nữa còn có thể đem theo kiếm, nhìn cách ăn mạc của hắn, một nam tử trẻ tuổi dám ở hậu cung của Hoàng đế ngang nhiên hành tẩu, ngoài  trừ người của Yến gia ra thì thật  sự Bách Hợp không còn nghĩ ra còn ai  nữa.



Nhớ tới thái giám kia vừa gọi hắn là Thế tử gia, Vị thế tử Yến gia kia hiện ra trong lòng Bách Hợp.



Thế lực của Yến gia rất khổng lồ, Yến Quốc công trước lúc tiên hoàng kế vị được Nguyên đế phong làm người đứng đầu tam đại thần,  sau khi tiên hoàng qua đời thì Yến quốc công đặt công vụ ở Yến gia để  xử lý, rất nhiều người ở Đại Chu  đều biết đến phủ Quốc Công mà không biết tẩm cung của Hoàng đế ở phương nào, có thể thấy thế lực của Yến gia to lớn như thế nào, mà không biết có phải do thế lực của Yến  gia quá thịnh bị ông trời đố kị hay không mà con nối  dòng của Yến gia cũng không nhiều, dưới gối của Yến Quốc công chỉ có mình Yến Tô, lúc hắn mười lăm tuổi đã được phong làm Thế tử, bởi  vì thân phận Yến Thế tử của hắn mà từ nhỏ luôn bị người ám sát, bởi vậy Tiên Hoàng dưới sự bức bách của Yến Quốc công,  đặc biệt ân chuẩn cho hắn được phép mang theo vũ khí khi ở trong cung.



Không ngờ cô chỉ tiến vào đình hóng mát mà gặp phải một nhân vật như vậy. Hắn cười rất ôn hòa thân thiết, có điều sự vui vẻ kia chưa kịp đến đáy mắt, mắt hắn như lưu ly tinh xảo, lại lạnh như băng,  giống như không hề có tình cảm, làm cho trong lòng Bách Hợp bắt đầu cảm thấy có chút bối rối.



“Nô tỳ chỉ đi ngang qua đây không phải cố tình nghe lén Đại nhân cùng công công nói chuyện, thỉnh Đại nhân tha mạng.” Yến Tô mỉm cười rồi cúi thấp đầu nhìn cô,  tay hắn vẫn còn nắm chặt tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như không mang theo  một chút sát ý nào, thế nhưng mà Bách Hợp vừa mới nghĩ đến một kiếm  kia của hắn,  nếu không phải cô thông minh sớm ngồi xuống, chỉ sợ  lúc này đầu đã sớm rời vị trí, không biết vì sao cô lại có dự cảm, đối mặt với người nam nhân như vậy, có cùng hắn ra vẻ chẳng có chuyện gì cũng không được, người nam nhân  này nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện nhưng kì thực trong hai mắt hắn không có một chút tình cảm nào, bây giờ chỉ hi vọng hắn có thể tha cho mình một mạng.



Nếu thật sự trốn không thoát, lần nhiệm vụ này chỉ có thể thất bại  mà thôi. Tuy có chút không cam lòng, nhưng mưu sự tại nhân thành sự  tại thiên, Bách Hợp không nhịn được cau mày lại.