Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 743 : Chị em gái trọng sinh 4
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
“Nghe được thì sao?”
Khóe miệng Yến Tô càng cong hơn, nụ cười trong trẻo lạnh lùng hờ hững, hai tay hắn đang kéo tay Bách Hợp thì đột nhiên hắn lại thả tay phải ra sờ sờ đỉnh đầu Bách Hợp rồi lấy xuống một con sâu nhỏ đang cố gắng nghiêng người đi, cô nương trước mắt vì quá khẩn trương nên không cảm giác được trên đầu mình có sâu, hắn bắt xuống nhìn con sâu màu xanh đang cố gắng nghiêng người tránh đi nhưng không thể tránh được, chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn thật giống như cô nương trước mặt này, Yến Tô khẽ cười đứng dậy, khóe miệng của hắn nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thế nhưng mà ngón tay lại nhẹ nhàng dùng sức, con sâu nhỏ kia đã bị hắn bóp nát bét, hắn vuốt vuốt ngón tay, xác của con sau nhỏ rơi xuống đất, đầu ngón tay chỉ còn lại nước khiến cho người ta không thoải mái.
Hắn lúc này mới bỏ cánh tay đang cầm tay Bách Hợp ra, lấy một cái khăn tay ra từ trong ngực mình, lau ngón tay vừa mới bóp chết con sâu kia, thần sắc thong dong hành động vô cùng ưu nhã, đến móng tay cũng không bỏ qua, sau khi lau sạch, trên tay không còn cảm giác dinh dính khó chịu kia nữa thì hắn ném khăn tay vào bụi hoa bên cạnh, biết rõ sẽ có người đi qua nơi này thu thập, nghiêng đầu nhìn má Bách Hợp nở nụ cười vô cùng ôn nhu:
“Tin tức trong cung này cũng không phải ngươi nghĩ muốn truyền là có thể truyền, ngươi muốn truyền cũng không truyền đi được.” Giọng của hắn tràn đầy khinh thường, kiểu như vẫn còn rất vui vẻ, trong mắt hắn hiện lên khuôn mặt có chút ngoài ý muốn của Bách Hợp, giống như là không nghĩ đến hắn sẽ nói ra những lời như thế, vui vẻ trên khuôn mặt Yến Tô càng đậm thêm.
Bách Hợp có nghe được hay không nghe được những lời vừa rồi hay không hắn không quan tâm, hoàng cung Đại Chu này còn mang họ Lương không phải họ Yến, chỉ là bởi vì Yến gia bọn họ không có tư tưởng kia mà thôi, chuyện mà hắn khôngg muốn truyền đến tai Hoàng đế, thì đến chết hoàng đế cũng sẽ không biết. Điều mà hắn muốn Hoàng đế biết thì không cần ai truyền, điều này chính Lương Kỳ cũng hiểu rõ nên Lương Kỳ cũng không dám tin hết những điều mình nghe thấy.
Chỉ là Bách Hợp rất thẳng thắn, cũng không có tự cho mình là thông minh, người như vậy kỳ thật khác xa so với những người tự cho mình thông minh nhưng thật ra thì rất ngu ngốc, làm cho người ta dễ chịu hơn nhiều, Yến Tô đưa tay đè lại trên vỏ kiếm, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời bây giờ âm u, sấm chớp đánh ầm ầm, mưa vẫn không ngừng rơi càng lúc càng dồn dập, có vài giọt rơi xuống trên má hắn, hắn cũng không lấy tay gạt đi, xoay người đi vào trong lương đình: “Nếu ngươi muốn giữ được mạng, thì cố mà suy nghĩ biện pháp khác đi.”
Yến gia quyền khuynh thiên hạ, bây giờ người trong hoàng thất Đại Chu khi gặp người của Yến gia đều phải cúi người gật đầu. Đại môn của Yến gia cao hơn bất kì quan viên trong triều đình Đại chu. Còn Phó Bách Hợp chỉ là một con cờ mà Phó gia đưa vào cung mà thôi, bản thân hôm nay đều khó bảo toàn, thì còn có thể lấy ra được cái gì? Lông mày Bách Hợp nhíu chặt lại, giơ tay lấy cánh hoa và lá cây trên đầu mình xuống. Mưa càng lúc càng lớn, mới có một lúc mà đã làm y phục của cô ướt hết dính lên trên người, sắc mặt thâm lại. Yến Tô bình tĩnh đi ngang qua Bách Hợp hướng ra ngoài, không nhanh không chậm chỉ mới một lát mà thân ảnh hắn đã biến mất sau bụi hoa, rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa.
Bây giờ hắn đã đi rồi, không có giết cô tại chỗ, nhưng khi nghĩ đến câu nói ‘muốn sống thì phải nghĩ biện pháp ‘kia khóe miệng Bách Hợp không nhịn được khẽ mím chặt lại. Mưa càng lúc càng lớn, thế nhưng chỗ này không thể ở lâu, đợi Yến Tô đi một lúc thì Bách Hợp mới lấy cành lá từ trên đầu xuống bước theo ra ngoài, lúc trở lại trong điện thì bầu trời đã hoàn toàn âm u, trong không trung vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa rơi xuống giống như hạt châu bị dứt dây rơi xuống, không khí trong tẩm cung của cô nặng nề, lò đốt đàn hương đã sớm tàn, chỉ còn lại một phòng mùi thơm, ba nha hoàn kia không thấy bóng dáng, muốn dùng nước nóng để tắm rửa cũng không có biện pháp rồi, nếu như để bị nhiễm phong hàn, thì sẽ không có ai thay cô lấy thuốc, hàng năm trong cung người chết vô số, cho dù nguyên chủ xuất thân cao, thế nhưng thân là nữ nhi đã bị Phó Gia bỏ rơi, thì kết cục của cô cũng không thể tốt hơn so với những người khác, khó trách đến cuối cùng côấy lại oán hận như vậy.
Một lần nữa tìm y phục để thay ra, Bách Hợp rất sợ mình bị ốm nên cầm lấy một cái khăn lâu khô tóc, thừa dịp trong cung không có ai, cô muốn luyện một chút luyện thể thuật, không nghĩ tới mới luyện được vài động tác thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cười hì hì, cô nâng người lên thì đã thấy hai cung nữ lúc trưa tiến vào, lúc thấy Bách Hợp trong nội điện, hai người liền ngẩn người, ánh mắt của người cung nữ cao lớn rơi vào trên mái tóc rối tung ở phía sau, và chồng quần áo ướt vắt trên bàn, sắc mặt liền khó coi lên nói:
“Phó quý nhân, sao người lại đi ra ngoài?”
Ngữ khí của nàng ta có chút bất mãn, lông mày nhướng lên: “Buổi chiều có mưa to, không có việc gì sao Phó quý nhân lại chạy ra ngoài làm gì?”chân của hai nha đầu còn đang ướt, thế mà nàng ta còn dám quát lại việc Bách Hợp đi ra ngoài, Quý nhân trong cung không được sủng so ra vẫn kém hơn nô tài, Bách Hợp nghe nói như vậy, mắt liền híp lại dứng dậy.
“Ta muốn ra ngoài hay không còn cần phải xin phép các ngươi sao?”
Cô cung nữ to cao kia sau khi nghe những lời này của Bách Hợp thì hừ một tiếng: “Ta cũng chỉ lo cho Phó quý nhân mà thôi, hôm nay bên ngoài mưa to như vậy, nếu như ngài bị nhiễm phong hàn, Phó quý nhân người cầm cái gì đi mời y nữ, huống chi ta nghe nói hôm nay Yến thế tử vào cung, nếu như gặp phải Yến thế tử, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể cứu người được.”
“Bên ngoài đụng hay không đụng phải người, đó là chuyện của ta, đi ra ngoài!” sắc mặt của cô trầm xuống, người cung nữ nhỏ gầy có chút không phục, đang muốn lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Bách Hợp, không được lui ra sau hai bước, lúc phản ứng lại thấy mình bị khí thế của Bách Hợp dọa đến, côta nhịn không được ngạnh cổ ra nói:
Mọi người nói đùa một lát, nói chuyện không biết thế nào lại chuyển đề tài đến trên người Phó Bách Niên, cô ta gả cho Lưu thế tử vài năm, năm đầu tiên đã sinh cho Lưu thế tử một nhi tử, năm trước lại sinh song phượng thai, mặc dù hai nhà Phó Lưu gần đây không hợp, nhưng bây giờ hai nhà đang liên kết với nhau để đối phó với Yến gia, tướng mạo bản thân cô ta xinh đẹp, lại là người xuyên không nên rất có kinh nghiệm nắm chặt trái tim của Lưu thế tử, hơn nữa với tướng mạo trời sinh cùng với sau khi thành hôn sinh được một gái hai hai trai, nên địa vị của cô ta ở Lưu gia rất vững chắc, bởi vậy người Lưu gia rất coi trọng cô ta, Lưu hoàng hậu lo lắng hỏi:
“Trước đó vài ngày ta nghe nói Loan ca nhi bị rơi xuống nước, hôm nay đã tốt hơn chút nào chưa?”
Loan ca nhi là con trai trưởng của Thê tử đã mất của Lưu thế tử lưu lại, nay đã hơn bảy tuổi, Lưu hoàng hậu cũng rất quan tâm tới cháu trai này liên tiếp hỏi vài câu, Phó Bách Niên đều nhất nhất trả lời, một mặt cô ta không yên lòng trả lời, một bên ánh mắt cô ta lại rơi xuống trên người Bách Hợp, ánh mắt kia hiện lên chút nghi hoặc.
Cô ta còn nhớ kĩ dời trước lúc cô ta nhập cung từng được Hoàng đế sủng ái qua, Hoàng đế vì mê luyến nhan sắc của mình nên ngày ngày nghỉ ở trong cung của cô takhông chịu rời đi. Bởi vậy dẫn đến không ít nữ nhân ghen ghét, hạ dược cô ta khiến cô taở trong cung đã vài năm vẫn không thể mang thai sinh nhi tử được.
Đối với Phó Bách Niên mà nói, cô ta cũng không phải người của thời đại này, cô ta không thích thời đại này. Người Phó gia đối xử với cô tathật tình cũng không nhiều lắm, chỉ xem cô ta như công cụ để leo lên quyền quý, cô ta đối với Phó gia cũng không mặn mà, mặc dù hoàng đế sủng ái cô ta nhưng lại chỉ xem cô ta như một trò chơi, lúc cô ta bị những nữ nhân này hại làm mất đi dứa con, cô ta rất không cam lòng cùng oán hận. thời gian sau khi cô ta bị thất sủng còn thảm hại hơn Bách Hợp bây giờ nhiều, Mà Phó Bách Hợp kia gả cho Lưu thế tử, sinh ra nhi nữ, năm đó trong cung cũng hội tụ, chính mình như một con chuột đứng trong một góc, không có hoàng đế sủng ái nên đám nữ nhân kia càng ra tay độc ác hơn. Cô ta trúng độc, dung mạo không còn trẻ trung xinh đẹp. Phó Bách Hợp lại ngồi ở bên cạnh Lưu phu nhân, giống như mình bây giờ, chói lọi và ung dung.
Phó Bách Niên còn nhớ kĩ dung mạo của Phó bách Hợp cũng không đẹp bằng cô ta. Thế nhưng mà ở thời đại này lập gia đình như là lần đầu thai thứ hai của nữ nhân, nữ nhân một khhi gả nhầm người, thì xem như bị hủy cả đởi, cô tasống vài năm nhưng vẫn kém hơn Bách Hợp, lúc nhìn thấy Phó Bách Hợp rồi nhìn lại chính mình không còn nhận ra mình nữa, cho dù bây giờ đã trọng sinh lại, nhưng trong lòng Phó Bách Niên vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Vì cái gì đều là nữ nhi của Phó gia, Phó Bách Hợp lại có thể gả cho Lưu thế tử, chính mình lại phải vì Phó gia mà phải vào cung, cùng một đám nữ nhân tranh đoạt sủng ái của môt nam nhân? Cô ta không thích người của Phó gia, cô ta không phải là Phó Bách Niên chân chính, cô khinh thường đi làm chuyện như vậy, lúc mình bị thất sủng, Phó gia không còn lợi dụng được cô nữa, kỳ thật lúc ấy Phó bách Niên có chút hưng phấn đấy, nhưng đến khi nhìn thấy Phó Bách Niên lại không nhịn được ghen ghét, Lưu thế tử chỉ có mấy người thông phòng cùng thiếp thất, cũng không đi lầu xanh, không có hồn nhan bên ngoài, so sánh thì đó là cọc nhân duyên tốt khó thấy được, Phó Bách Niên thật sự không cam lòng, nhưng may mắn ông trời đã cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta gả cho Lưu thế tử, mà tiến cung trở thành nữ nhân của Lương kỳ thì biến thành Phó Bách Hợp kiếp trước là Thế tử phi cao cao tại thượng.
Nghĩ đến moi chuyện thì khóe miệng Phó Bách Niên không nhịn được nhếch lên, hiện nay vận đổi sao dời, khi thấy người ngày trước là Thế tử phi cao cao tại thượng bây giờ lại bình thường đứng giữa một đám nữ nhân, mặc dù bây giờ Bách Hợp trấn định, nhưng ở Phó Bách Niên xem ra cô ấy ở ngoài trấn định bao nhiêu thì trong lòng sẽ không cam lòng bấy nhiêu, không hiểu vì sao cô ta cảm thấy có chút hưng phấn, giống như những chuyện không chịu nổi trước kia bây giờ đều xảy ra trên người Bách Hợp, đột nhiên cô ta lên tiếng:
“Nương nương, cách tiệc tối còn một lúc nữa, lúc này cũng không có việc gì, không bằng chúng ta chơi ném tú cầu, giết thời gian nhé?”
Sau khi Phó Bách Niên tiến cung vẫn luôn yên lặng, nhưng mọi người không hề lờ cô ta đi, tư thái nhàn nhã thong dong của cô ta vẫn làm cho mọi người hai nhà Phó gia cùng Lưu gia rất hài lòng, cô ta cũng không nói nhiều, vừa rồi Lưu hoàng hậu hỏi thì cô ta cũng trả lời vô cùng cẩn thận, không nghĩ tới bây giờ vậy mà sẽ chủ động lên tiếng, mọi người sửng sốt một chút, nể mặt cô ta bây giờ là Thế tử phi của Lưu gia, lại là nữ nhi được sủng ái của Phó gia, bây giờ Hoàng thượng đang cần dùng Phó gia, về công về tư Hoàng hậu đều muốn cho cô ta mặt mũi, nghe được lời này, liền cười nói:
“Chỉ không biết so đấu ném tú cầu là gì?”
Lưu hoàng hậu đã mở lời, Phó Bách Niên nhìn thoáng qua mọi người, lúc ánh mắt đến Bách Hợp có dừng lại một chút, cô ta ra hiệu để cho người lấy ra khăn lụa rồi thắt chặt thành một đóa hoa, rồi ném ra bên ngoài, cái cầu hoa kia rơi xuống cách đó không xa, Phó Bách Niên duỗi ngón tay ra, mỉm cười nói:
“Xem xem ai có thể ném được xa hơn, cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, Quý nhân người có thể thay ta kiểm tra được không?”