Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 762 : Nữ phụ ác độc muốn xoay người 7

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


Edit: Phan Thuy



Beta: Sakura



Lưu Diêu đưa tay định túm tóc Bách Hợp, Bách Hợp vặn ngược túm lấy tay cô ta, chỉ dùng ít kỹ xảo, liền chế trụ cô ta, cả tay của Lưu Diêu cũng bị vặn ngược ra sau lưng, Bách Hợp đạp một cước vào đầu gối của cô ta, “ đùng” một tiếng liền quỳ xuống, nửa người trên còn cố gượng, hai chân đã quỳ trên mặt đất, Bách Hợp thả tay ra cả người Lưu Diêu ngã đập xuống đất, cô ta hoảng sợ định chống cái tay không bị Bách Hợp túm xuống đất, tay còn chưa kịp chạm đất, lại bị Bách Hợp đá vào mông, lúc này cô ta đã quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi, cơ thể bị đạp một phát không tự chủ được liền trượt về phía trước, lao thẳng đụng vào cột giường bên cạnh “ bành “ một tiếng, phải dùng tay giữ thành giường mới dùng lại.



Đối với cái đạp đó Bách Hợp hiểu rõ mình đã dùng bao nhiêu sức, Lưu Diêu vịn thành giường, một lúc lâu hai chân vẫn còn run rẩy không đứng dậy nổi, ngoài ra hai cô gái cùng ký túc xá sợ ngây người, co rúm người trên giường không thốt ra lời, bây giờ dây buộc tóc của Bách Hợp bị lỏng, vừa mới dạy dỗ Lưu Diêu một trận, trừ tóc bị rối một ít, lúc này cô mặt không đỏ thở không gấp:” Muốn dạy dỗ tôi? Đồ vô dụng! Chính cậu mới là đồ vô dụng, không học được, lại còn phải dựa vào tư cách học sinh có năng khiếu thể thao để vào học trường trung học phổ thông của tỉnh, bố của cậu đã phí không ít công sức, trái lại tôi muốn gửi thư tố giác cho cấp trên của bố cậu, để xem bố cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thì cậu mới có thể vào được trường học!”



Bách Hợp nói xong câu này, Lưu Diêu nằm im ở trên giường không có nhúc nhích, cùng lúc đó cô lấy màn và các đồ khác ném lên giường mình, bây giờ trong phòng không có ai dám cười cô, Lưu Diêu vừa mới bị tát, Lưu Diêu khỏe mạnh như vậy mà ở trước mặt Bách Hợp không có sức đánh lại, hai cô gái đều sợ, hiển nhiên không dám lại trêu trọc cô. Bách Hợp vừa đứng trên sàn nhà, lúc này lại giẫm lên giường dưới để trèo lên giường cô, cô gái giường dưới cũng không dám đánh vào chân cô nữa:


Khi nhìn thấy Thẩm Kỳ, Bách Hợp hiểu rõ quả bóng màu xanh vừa bay tới không phải là do ai vô tình ném đến mà là do Thẩm Kỳ cố ý.



Cô cười khẩy,bạn nam cùng học hiển nhiên cũng biết rõ Thẩm Kỳ suýt chút nữa làm người khác bị thương, thấy bộ dáng lạnh lung của Bách Hợp, nhớ tới thời trung học cơ sở cô gái này cũng không phải người dễ bắt nạt, trong lòng có chút lo lắng, Bách Hợp lại không để ý đến cậu ta, trái lại đi tới chỗ quả bóng xanh.



Quả bóng xanh kia trước khi bay sượt qua người cô đã đụng vào bên trên bồn hoa, bị bật trở lại, còn chưa lăn được xa, cô chạy vài bước bắt được quả bóng, bạn nam đằng sau lo lắng phát run:” Nhiếp Bách Hợp, bạn không sao chứ?”



“Tớ không sao”. Cô không bị thương, cô làm sao có thể bị thương được! Bách Hợp ước lượng quả bóng cầm trên tay, thấy Thẩm Kỳ cách đó không xa giơ ngón tay giữa lên, cậu ta dương dương đắc ý, mọi người ngồi trên bậc thềm đều quay đầu ra xem, mắt Lưu Diêu đỏ vì khóc nhưng lúc này cũng đang cười toe toét, nhíu lông mày nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp tính lực của mình và khoảng cách với Thẩm Kỳ, lại nhìn vị trí của cậu ta, bỗng nhiên nở nụ cười, cô hét lớn một tiếng:



“ Đón lấy bóng nè!”