Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 799 : Tình yêu anh em giả 12

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Trước kia khi Vệ  Bách Hợp  ở bên Chu Minh Ngâm, hai người có rất ít thời gian cùng nhau ăn cơm, không phải là đang dùng cơm thì Chu Viện Viện gọi điện thoại tới, thì chính đi cùng Chu Minh Ngâm, sau khi Bách Hợp  tiến vào nhiệm vụ đề nghị  ly hôn với Chu Minh Ngâm, thời gian hắn hẹn Bách Hợp  lại nhiều hơn, thỉnh thoảng Bách Hợp  sẽ cự tuyệt hắn, nếu có thời gian thì sẽ đáp ứng, cứ như vậy Chu Minh Ngâm lại hứng thú, làm cho hắn giống như trở lại thời điểm ban đầu  mới  biết Vệ  Bách Hợp, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho cô.



Hai người còn chưa làm thủ tục ly hôn nhưng trong lòng Bách Hợp  không muốn gặp lại Chu Minh Ngâm, khi hắn gọi điện thoại tới hẹn ăn cơm chiều, Bách Hợp  muốn cự tuyệt, hôm nay người làm gọi điện cho cô nói  Vệ  Thụy không chịu ăn cơm muốn gặp cô nên cô không có thời gian gặp  Chu Minh Ngâm, không nghĩ tới trong điện thoại Chu Minh Ngâm nói có chuyện  thương lượng cùng cô. Nếu đã có việc, Bách Hợp  suy nghĩ một chút gọi điện thoại về nhà dỗ Vệ  Thụy một lát cũng đáp ứng, hỏi địa điểm, từ chối đề nghị đón cô của  Chu Minh Ngâm, cô tự lái xe của mình đi, Chu Minh Ngâm hẹn ở một nhà hàng Pháp trước đây hai người thường xuyên ăn, hắn đã đặt trước chỗ, rượu vang đã ướp đá sẵn, thấy Bách Hợp  đi vào hướng cô vẫy vẫy tay.



Lúc này không có nhiều người dùng cơm, trang trí bàn ăn công phu,  phục vụ thay Bách Hợp  kéo ghế, rồi mang thức ăn Chu Minh Ngâm đã yêu cầu lên.



“Bây giờ muốn gặp em thật không dễ.” Chu Minh Ngâm phức tạp nhìn Bách Hợp, ngày đó hắn cảm thấy Bách Hợp cãi nhau với Chu Viện Viện rất phiền phức, vì vậy nói Bách Hợp  rời khỏi nhà họ Chu định để cô ở bên ngoài mười ngày nửa tháng. Hắn dỗ xong Chu Viện Viện sẽ đón Bách Hợp  về, không nghĩ tới ban đầu mời người ra dễ, bây giờ muốn đón về lại khó khăn.



Không biết có phải bởi vì vật trong lòng cho là nhất định thuộc về mình mất đi hay không. Bây giờ Chu Minh Ngâm rất khó giải thích cảm xúc trong lòng, không biết là không cam tâm hay không thể bỏ, nhưng hắn chỉ biết mình không muốn buông tay.



Bách Hợp  nghe hắn nói như vậy, cười một tiếng: “Có cái gì không dễ dàng. Tôi không phải đã tới rồi sao? Anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?” Trên mặt cô mặc dù  cười  nhưng trong mắt không hề cảm xúc, khuôn mặt tinh xảo lộ ra sự lạnh nhạt xa cách,  Chu Minh Ngâm cười khổ, đưa tay qua muốn cầm tay của cô: “Nếu như anh nói, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em trở về. Sau này anh chắc chắn sẽ không đi ra ngoài vào nửa đêm, em tin tưởng anh không?”



” Viện Viện đã lái chiếc xe BMW kia, anh sẽ mua cho em một chiếc xe mới, sau này sẽ không để em ấy tranh giành với em nữa, anh sẽ dạy dỗ em ấy, buổi tối sẽ không để em ấy đi ra ngoài. Em tin tưởng anh, Bách Hợp, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…” Chu Minh Ngâm hạ thấp thái độ, “Trước kia anh quan tâm em không đủ, sau này anh sẽ chú ý, mẹ em và em trai em anh cũng sẽ chăm sóc, cho anh  thêm một cơ hội.”




Nếu không phải là vì Bách Hợp, Chu Minh Ngâm không nghĩ sẽ lãng phí thời gian với  mẹ Vệ  sau khi tốn năm triệu đuổi bà, mẹ Vệ  còn liên tục dặn dò hắn tạm thời đừng nói trước cho Bách Hợp, Chu Minh Ngâm đúng là chờ bà dùng hết năm triệu kia mới thông báo cho Bách Hợp.



Nghe Chu Minh Ngâm nói xong, Bách Hợp  nhịn lửa giận trong lòng xuống, lúc này cô không còn chút không vui phiền lòng nào với mẹ Vệ, đặc biệt là sau khi mẹ Vệ  vào viện dưỡng lão vẫn không an phận, cô đứng lên:



“Tôi còn có việc, đi trước.”



“Chờ một lát nữa, ăn xong bữa ăn tối, anh đưa em trở về.” Chu Minh Ngâm đưa tay muốn kéo Bách Hợp, Bách Hợp  tránh được: “Không cần, chuyện này anh muốn làm như thế nào thì làm, sống chết của mẹ tôi, anh không cần nhìn mặt mũi của tôi, nếu như bà ấy phải ngồi tù thì là sự trả giá của bà ấy, tôi thật sự có lòng nhưng không có sức, không quan tâm được nhiều như vậy.”



Cô nói xong, không để Chu Minh Ngâm mở miệng, hướng hắn gật đầu một cái, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.



Vốn  Bách Hợp  muốn gọi điện thoại cho mẹ Vệ  trước, nhưng suy nghĩ một chút nén giận, mình gặp một người như mẹ Vệ  không chịu đựng được mà tức giận, nguyên chủ trong nội dung kịch không biết giận thành bộ dạng gì. Cô lái xe đi viện dưỡng lão, vì không ở lại ăn cơm nên khi đến viện dưỡng lão, trời vẫn còn sớm, lúc trước Bách Hợp phát hiện viện dưỡng lão có sự khác biệt, viện dưỡng lão là một tòa nhà nằm giữa núi, nơi này là tư nhân nhận thầu, không khí xung quanh rất tốt nhưng hơn một tháng trước lại được khai phá, lúc đó Bách Hợp chỉ nghĩ có nhà đầu tư mua đất ở đây, không nghĩ đến người mua đất là mẹ Vệ!