Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 798 : Tình yêu anh em giả 11

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Edit: GlassP1314



Beta: Sakura



Tố tụng như vậy không phải là vụ án phức tạp, chỉ là chuyển quyền giám hộ, tài liệu Bách Hợp   chuẩn bị hết sức đầy đủ, mẹ Vệ  không có nguồn kinh tế, từ trước đến nay là dựa vào Vệ  Bách Hợp nuôi sống, nếu như bà không phải là mẹ ruột của Vệ  Thụy thì bà không thể chiếm được quyền giám hộ của Vệ  Thụy, sau khi tòa án suy nghĩ cách nào để Vệ  Thụy càng thêm có lợi thì phải giao Vệ Thụy cho  Bách Hợp



Mà gần đây mẹ Vệ  đang  sứt đầu mẻ trán, chùa ở phụ cận đi hóa duyên được mười vạn thì tu sửa chùa một lần, không ngờ qua vài ngày cảnh sát lại tìm đến tận cửa, yêu cầu điều tra, số tiền này đúng là mẹ Vệ   quyên đi ra, có ghi chép chuyển tiền, những thầy chùa này dựa vào mẹ Vệ  tự nguyện đưa cho bọn họ mà không phải là bọn họ dùng thủ đoạn đoạt lấy, những người này không nghĩ mẹ Vệ  tốt như vậy, quyên một lần là mười vạn, chỉ nghĩ rằng sẽ quyên mấy trăm ngàn, không nghĩ mẹ Vệ  lại hào phóng như thế.



Bắt đầu khi nhận được tiền, những người này ngoài mừng rỡ như điên còn có lo lắng bất an, chẳng qua là sau mấy ngày thấy bên mẹ Vệ  không có động tĩnh, lá gan liền lớn, cầm số tiền này ra khỏi chùa vui vẻ một lần, bây giờ tiền đã tiêu, có trả lại cũng không đủ, quan trọng nhất là mẹ Vệ  không đành lòng hại những thầy chùa này ngồi tù, vì vậy khi cảnh sát tới cửa hỏi khẩu cung bà  thừa nhận mình chủ động đem tiền quyên cho những thầy chùa này là sự thật, án kiện đến trình độ như vậy, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, vì mẹ Vệ ra mặt, bà giúp đỡ những thầy chùa bên kia như thế thì cảnh  sát không còn cách nào khác, cuối cùng gọi điện thoại cho Bách Hợp. Nói đây là chuyện nhà, yêu cầu cô  tự mình giải quyết,  sau này giữ gìn kỹ tài sản, chuyện này liền kết thúc như vậy.



Nhưng những thầy chùa này sau khi cầm tiền không cảm ơn mẹ Vệ  mà vì Bách Hợp báo cảnh sát làm bọn họ bị tra xét, bị hoảng sợ một trận, đợi đến khi vụ án kết thúc, những người này tức giận, đến nhà mắng mẹ Vệ  một trận.



Bách Hợp  về nhà thăm Vệ  Thụy, hàng xóm cách vách nói với cô  mấy ngày trước có mấy thầy chùa hung dữ tới cửa suýt nữa đánh mẹ Vệ, cô  thực sự không nói ra lời. Mẹ Vệ  còn nói thay những người lừa gạt này, lại  sợ Bách Hợp đi tìm bị họ gây phiền phức, thậm chí trong lời nói còn có chút oán trách Bách Hợp   không nên làm lớn chuyện như vậy.
Bây giờ mẹ Vệ  là bùn nhão qua sông khó khắn, mà vẫn nghĩ đến việc giúp đỡ người khác, Bách Hợp  nghe thật sự muốn cười, quay đầu nhìn bà một cái:



“Nơi này mỗi tháng tiền thuê phòng hai ngàn tám, bà muốn giữ lại cũng được, ai thay bà trả tiền?



Muốn làm chuyện tốt thì phải xem bản thân có khả năng hay không, mẹ Vệ  khả năng nuôi sống bản than còn không có, còn luôn muốn giúp đỡ người khác, nơi này là căn hộ cách trung tâm thành phố không xa, Bách Hợp  thuê là căn hộ ba phòng, tiền thuê mỗi tháng không rẻ, mẹ Vệ  còn muốn đem chỗ này trở thành cái gì nơi thu nhận, Bách Hợp  không phải là con gái thật sự của mẹ Vệ, không muốn nuông chiều bà, một câu nói làm  mẹ Vệ  á khẩu không trả lời được, bà thu thập một đống đồ vật, xe của viện dưỡng lão nhanh chóng đến dưới lầu.



Khi mẹ Vệ bị đưa đi, bà khóc sướt mướt giống như không bỏ được một đôi trai gái, nhưng Bách Hợp  tin tưởng không đến nửa ngày, chỉ cần trong viện dưỡng lão có người cần bà giúp đỡ thì bà rất nhanh có thể cười vui vẻ.



Thẩm mỹ viện làm ăn từ từ bắt đầu có lời, bởi vì Bách Hợp  sống một mình, cho nên sau khi dư dả, lập tức thuê một căn hộ bên cạch căn hộ của Vệ  Thụy, để dễ dàng chăm sóc em trai, ở nhà bản thân muốn luyện võ cũng tự do, nếu Vệ  Thụy xảy ra chuyện, cô có thể kịp thời phát hiện.



Buổi chiều lúc ra khỏi thẩm mỹ viện, Chu Minh Ngâm  gọi điện thoại tới hẹn cô ăn cơm tối, tuy nói quyết định ly hôn nhưng bởi vì Chu Minh Ngâm  không đồng ý nên chuyện ly hôn của hai người kéo dài cho tới bây giờ, Bách Hợp  định kéo dài hai năm, đến lúc đó Chu Minh Ngâm  không đồng ý thì không còn quan trọng nữa.