Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 809 : Gặp lại hệ thống cung phi (4)

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Bé trai bị ôm rời đi yên tĩnh, đầu của bé còn quay lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, nhìn thấy Bách Hợp nhìn bé, bé cắn môi, lộ ra vẻ tươi cười có chút ngượng ngùng, nhìn Bách Hợp chamw chú, nhưng cung nhân ôm bé đi xa, bé lại cong người suốt ruột muốn nhìn qua bên này, chờ bé đi xong thì tươi cười trên mặt Lục Dung Hòa thu lại, có người thay bà ấy chuyển ghế tựa ngồi vào trước mặt Bách Hợp, rồi bà mới hừ một tiếng:



“Khóc cái gì? Nữ nhân Đào gia chỉ có thể làm cho người khác khóc! Quả thực mất mặt A cha con!”



Hôm nay Cô cô ở trước mặt khuyên bảo Bách Hợp cũng tiến lại gần nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, chủ tử cũng là quan tâm ngài, trong tháng cữ khóc nhiều không tốt.”



“Ta biết. A nương, bây giờ sắc trời đã tối, ngài ở lại trong cung, có thể hay không…” Bách Hợp vừa chảy nước mắt một hồi, phát tiết một ít phiền muộn trong lòng, trái lại lúc này đã lên tinh thần, cô nhịn không được hỏi một câu, khóe miệng Lục Dung Hòa nở nụ cười: “Không hợp quy củ? Nếu như không có Đào gia ta, gì tới vương triều Ân thị? Bây giờ Ân Sở tiểu nhi còn muốn dựa vào Đào gia, một khi đắc thế liền càn rỡ, hừ, ở vương triều Đại Sở này, Đào gia ta chính là quy củ, ở trong cung này, Lục Dung Hòa ta chính là quy củ!”



Bà ấy nói chuyện rất khí phách, người chung quanh không dám thở mạnh, theo lời Lục Dung Hòa, các cung nhân nơm nớp lo sợ quỳ xuống.



“Vốn tưởng rằng một Giang Mẫn Châu có thể mài tính tình của con, nhưng không ngờ nàng ta không mài đi kiêu ngạo tự mãn của con, ngược lại suýt nữa mài đi tính mạng của con, đem con mài gãy, đồ vô dụng, nếu như không có cha nương con thì con ở trong cung Đại Sở  sống không quá một năm!” Lục Dung Hòa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách một câu, lập tức nhìn thấy sắc mặt nữ nhi như cây lê thì đành thở dài, vẻ mặt mềm mại một chút, đưa tay sờ sờ tóc cô:




Thiên hạ phân cách xong, tạm thời yên ổn, Ân Sở thu quân đội về, quyền hành thống lĩnh tướng quân thu ở trong tay, sắc phong Đào Bách Hợp làm hậu, mẫu thân Vương thị làm thái hậu, tỷ tỷ Ân Mẫn là công chúa Trường Bình, Đào gia phong Ưuốc công, công lao lớn như vậy, cuối cùng cái vương vị cũng không có, thanh danh hiển hách, thưởng cho cũng nhiều, nhưng không có đất phong, Đào thị đã nhìn ra tâm tư tân đế qua cầu rút ván, bởi vì thiên hạ không có thống nhất thu về nên Đào gia còn có dùng, hắn mới tạm thời không động Đào gia thôi.



Trong thâm cung Đào Bách Hợp lại không biết những thứ này, lúc thiên hạ đại loạn nàng vì Ân Sở sinh hạ một nhi tử đặt tên Nguyên Ấp, Đại Sở hơi ổn định, lúc trước chiến loạn Giang Mẫn Châu lấy chồng một nhà đang khó khăn lẩn trốn, trượng phu bị người giết chết, nàng ta nhiều lần lưu lạc, cuối cùng Ân Sở yêu nàng ta tận xương, Ân Mẫn biết tâm tư đệ đệ, phái người ngàn dặm xa xôi đến giải cứu nàng ta, đưa vào trong cung, tiến cung hai tháng, được yêu như chí bảo.



Trong cung trước khi thiên hạ thống nhất, Ân Sở vì trấn an nhân tâm Đào thị, bên người vẫn chỉ có một nữ nhân Đào Bách Hợp, bây giờ tình thế ổn định, công chúa Trường Bình rất sợ mình tranh không qua Đào Bách Hợp, mấy lần tìm mỹ nhân đưa cho Ân Sở, vẫn luôn không có tác dụng gì, thẳng đến dâng lên Giang Mẫn Châu, ngay cả khi nàng ta có nguyệt kỳ thì Ân Sở cũng không nguyện rời xa nàng ta nửa bước, cái loại ân ái đó đỏ mắt Đào Bách Hợp, vì đoạt lại nam nhân mà nàng ấy làm ra không ít việc ngốc, thậm chí lấy tự sát uy hiếp, muốn kéo Ân Sở trở về.



Lúc ấy Đào Bách Hợp mang thai ba tháng, kết quả tự sát không có kéo Ân Sở hồi tâm, ngược lại làm mất cốt nhục trong bụng mình.



Hiện nay tiếp thu những tin tức này, nguyên chủ đối với Ân Sở xem như là toàn tâm toàn ý, cuối cùng Ân Sở yêu người khác, nguyên chủ vì đoạt lại nam nhân chiêu tự sát cũng có thể dùng tới, có thể nghĩ cuối cùng rơi vào cái dạng kết quả gì, hơn nữa còn có cái hệ thống giống như bom hẹn giờ, nguyên chủ cuối cùng chết có quan hệ với hệ thống hay không thật đúng là khó mà nói, hơn nữa Đào thị lại gặp được nguy cơ như vậy, Bách Hợp thở dài, chải suốt xong mấy mối  quan hệ này thì đầu rất đau, lúc này mới nhắm mắt lại dần dần mê man.