Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 925 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 40
Ngày đăng: 04:07 30/04/20
Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh là bộ kinh thư vô cùng màu nhiệm, nhưng trừ Bách Hợp và Dung Ly, không còn ai trong thế nhân có thể biết. Cô từng tiến vào nhiều thế giới nhiệm vụ như vậy, cho dù trong một thế giới nhiệm vụ, cô từng gặp một Dung Ly khác, cũng có một lão đạo sĩ nhận ra cô tu tập Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh nhưng theo lời bọn họ nói ra, cô biết được bộ kinh thư này đã sớm thất truyền, tại sao bây giờ, trong cổ mộ này lại có một người có thể niệm ra chứ?
Bách Hợp muốn ngẩng đầu xem thử là ai, nhưng Lance vẫn đang túm chặt tóc cô khiến cô phải ngoẹo đầu sang bên, khuôn mặt cúi xuống, vừa động đậy da đầu liền bị lôi kéo rất đau, cô không thể nhìn ra được động tĩnh phía trên, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dưới ánh sang hôn ám của thánh hoả, có một người mặc trường bào trắng không biết từ lúc nào đã tiến tới rất gần sau lưng Lance.
“Sinh âm dương…” Giọng nói kia vẫn không ngừng niệm, dường như từ một người thẫn thờ như cái xác không hồn, trong thanh âm mang theo một cảm giác khó tả, dường như có chút quen tai. Bách Hợp cảm thấy trái tim tưởng như ngừng đập vì những hành vi của Lance lúc này lại thình thịch nhảy lên điên cuồng, cô chịu đựng nỗi đau đớn trên da đầu bị kéo tóc và cần cổ bị kéo căng đau đớn, niệm câu tiếp theo:
“Chuyển càn khôn, ứng xá lệnh. Đạo hữu, xin cứu mạng!”
Tuy không biết người áo trắng kia lai lịch thế nào, nhưng trước khi Bách Hợp vào thạch thất này chưa từng phát hiện ngoại trừ nhóm người của mình còn có người sống nào khác. Hắn ta, cực kì có khả năng chính là xác chết trong thạch thất này, cũng là mục tiêu Lance nhắm tới trong lần hành động này. Hắn biết Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, hắn cực kì có khả năng chính là đạo sĩ lúc trước đã giúp Hiếu Võ Đế Tào Lan bài bố đại trận trong cổ mộ này, sau đó cũng theo Tào Lan nhập mộ, là vị cao nhân cùng hắn ta chia chung ngôi mộ này.
Nếu người này cũng giống cô, đều tu tập Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, theo một phương diện nào đó mà xem xét, có thể tính là đồng môn, tuy không biết vì sao cái xác này sau tám trăm năm ngủ yên lại đột ngột sống lại, hơn nữa còn có thể nói chuyện, nhưng lúc này Bách Hợp không cố kị được nhiều như vậy, dường như cô thấy được một tia sinh cơ, vội kêu lên:
“Đạo hữu, xin cứu mạng!”
“Thiên địa khởi thuỷ, hỗn độn sơ khai, huynh muội thành gia, phương chí nhân tại…” Đây là chương đầu tiên trong Đạo Đức Kinh, cũng là chương mà Bách Hợp sau khi giáng xuống cô gái bị cứa cổ ném vào quan tài nuôi cương thi tên Kiều Bách Hợp thích niệm chung với cậu ấy nhất.
Mỗi khi cậu ấy nghe được nội dung của Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh luôn luôn an tĩnh lại. Lúc đó, cô vừa dè chừng, vừa hoảng sợ, chỉ lo một lúc nào đó mình trở thành thức ăn nuôi con cương thi này, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu cùng nó nằm chung một chỗ. Sau khi phát hiện Đạo Đức Kinh hữu hiệu, cô ngày ngày niệm cho nó nghe, giống như người mẹ có đứa con đang tuổi mẫu giáo, cô dạy nó bi bô học nói, dạy cậu đọc thuộc lòng Đạo Đức Kinh, nhận mặt chữ, nỗ lực dạy một con cương thi cách làm người. Vậy nên rất nhiều năm sau, khi cậu mang vẻ bề ngoài không khác gì nhân loại một lần nữa lại gặp được cô, cậu đã nói, cậu muốn làm người, cậu đang học cách làm người.
Vô vàn chuyện cũ lưu chuyển trong lòng. Bách Hợp bất thình lình cảm thấy hối hận. Sao cô lại có thể quên, vì sao cô lại có thể quên, sau lần thứ hai gặp Dung Ly trong nhiệm vụ, vì sao cô lại có thể quên cậu ấy được?
Lúc này, có rất nhiều sự tình bị cô tận lực quên đi lúc này lại được nhớ đến. Cô nghĩ đến cậu thiếu niên thanh lãnh trong khách sạn đã nói với cô, cậu ấy tên là Dung Ly. Lúc đó cô không có kinh nghiệm về nhiệm vụ phía sau, nên cô không nhận ra Dung Ly, khi cậu dùng bộ dạng quật cường khăng khăng nói với cô, mình tên là Dung Ly, muốn cô phải nhớ kĩ, lúc ấy tâm tình của cậu ấy thế nào?
Nỗi đau mơ hồ xé rách lòng Bách Hợp. Làm quá nhiều nhiệm vụ rồi, trái tim cô cũng trở nên càng lúc càng lạnh cứng, cô rất hiếm khi vì người hay chuyện gì mà động dung, cô cũng rất ít khi rơi nước mắt, thế nhưng lúc này, khi nghe thanh âm của Dung Ly có chút nôn nóng niệm Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, tựa như hoảng loạn cố gắng chứng minh mình chính là mình, rồi lại tựa như vì quá kích động, cho nên khi đọc Đạo Đức Kinh thành tiếng, giọng nói có chút lắp bắp.
Cô nhớ đến con cương thi đã từng chung sống trong quan tài khi ấy tuỳ hứng như đứa bé. Lúc cậu ấy mới bắt đầu học nói, cũng lắp ba lắp bắp như vậy, không trôi chảy, không lưu loát.