Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 926 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 41
Ngày đăng: 04:07 30/04/20
Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
“Đừng ồn ào!” Bách Hợp trước kia hay nói với Dung Ly câu này, mỗi khi cậu đưa tay gãi vách quan tài, phát ra âm thanh kèn kẹt, mỗi lần cô đều khiển trách cậu như vậy, để cậu an tĩnh hơn một chút, sau đó lại niệm Đạo Đức Kinh, an ủi cậu bình tĩnh trở lại.
Lúc này Bách Hợp kìm nén chua xót trong lòng, mở miệng khiển trách một câu. Cậu thiếu niên áo trắng vốn đang đứng đó niệm Đạo Đức Kinh bỗng ngưng bặt, cậu trầm mặc một hồi, nhìn Bách Hợp chằm chằm, sau đó dang rộng đôi tay, Bách Hợp liền nhào vào lòng cậu.
“Đừng ồn ào! Đừng ồn ào!” Cậu lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu này, khoé miệng từ từ dương cao. Cậu đã giữ gìn cái xác của “cô ấy” ngàn năm, dốc hết toàn lực bảo toàn để xác chết của “cô ấy” không bị thời gian huỷ hoại, cậu tin tưởng rằng có một ngày mình có thể được như chí nguyện, làm vàng đá cũng nở hoa, giống như “người kia” đã nói, chỉ cần cậu chịu buông tha một vài thứ thôi, cô gái nhỏ đã từng gọi cậu là Dung Ly nhất định sẽ trở về.
Cậu đã thử nhiều phương pháp như vậy, thậm chí sau đó trong cơn tuyệt vọng liền kiến tạo toà cổ mộ này, ôm “cô ấy” ở đây ngủ say hơn 700 năm. Cô ấy vẫn mất tung tích, nhưng mà cô ấy cuối cũng thực sự đã trở về.
“Bách Hợp, Bách Hợp, Bách Hợp…” Cậu luôn miệng nhắc đi nhắc lại hai chữ này, âm thanh lúc đọc lên hai chữ này, so với tiếng khi đọc Đạo Đức Kinh khi nãy càng êm tai, giống như hai chữ này đã được cậu đọc đi đọc lại ngàn vạn lần rồi, cậu gọi một tiếng, Bách Hợp lại ứng một tiếng, cứ thế, giọng nói của Dung Ly càng lúc càng nhẹ.
“Á_____” Bất thình lình, tiếng gào thét chói tai của Văn Thấm Nhã vang lên, đánh thức Bách Hợp đang quá chấn động vì gặp được Dung Ly, cô vỗ vỗ cánh tay Dung Ly, tuy rằng Dung Ly thuận theo buông cô ra, nhưng lại đổi sang nắm chặt lấy bàn tay cô, cũng không ngoái đầu xem có chuyện gì, trong mắt chỉ có mình Bách Hợp: “Trên người nàng có mùi máu, bị thương rồi, là ai làm nàng bị thương?” Cậu là cương thi, không nhớ nổi bản thân mình đã sống bao nhiêu năm, nhưng khát máu là bản năng của cương thi, tất nhiên với Dung Ly, bản năng khát máu đã bị khắc chế tốt từ mấy ngàn năm trước, cho dù cậu ngửi ra được, trong máu Bách Hợp có mấy phần khí tức của “bản thể”, sức quyến rũ đối với cậu càng lớn hơn, nhưng cũng chỉ khiến cậu nhíu mày một cái.
“Buông ta ra, nếu không cô ta sẽ chết!”
Dung Ly đưa mắt nhìn sang Văn Thấm Nhã, khuôn mặt vốn thanh tú của cô ta lúc này đã sợ đến mức có chút vặn vẹo biến dạng, nước mắt nước mũi tèm lem.
Lúc nãy cô ta cũng bị kéo bắn văng ra ngoài cùng Lance, đầu tóc đã sớm tán loạn, mặt mũi chật vật không chịu nổi, lúc này một đôi mắt khóc đến độ vừa đỏ vừa sưng, nghe thấy lời đe doạ của Lance, nhìn rõ khuôn mặt nanh ác của hắn ta, cô ta lắc đầu quầy quậy, la hét chói tai:
“Đừng mà, đừng giết tôi, cứu tôi với, cầu xin các người…”
Dung Ly không nói một lời. Lance vốn cho rằng dùng Văn Thấm Nhã làm uy hiếp thì có thể ép Dung Ly buông tha mình, nhưng hắn không thể ngờ được, chờ mình nói hết câu, khuôn mặt Dung Ly trông như thể hoàn toàn không lý giải được ý tứ của hắn, điều này khiến hắn vừa sợ vừa gấp:
“Ngài tha mạng cho tôi, tôi sẽ đi khỏi đây ngay, bằng không, trước khi ngài giết được tôi, tôi sẽ giết cô ta chết trước!” Hắn ta nói dứt lời, Văn Thấm Nhã càng khóc tợn, nhưng Dung Ly vẫn không có phản ứng gì như cũ. Lance không nhịn được muốn túm Văn Thấm Nhã chặt hơn một chút, nói tiếp: “Cô ấy chính là cô gái có bộ dạng rất giống cô gái ngài ôm ngủ trong quan tài kia, tôi đã thử so sánh rồi, người Hoa Hạ các vị chú trọng nguồn gốc nhất, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt đứng nhìn cô ấy chết?”
Từ hai trăm năm trước, sau khi phát hiện ra cổ mộ này, hắn vẫn để hết tâm tư vào việc phải làm sao để có thể mở được nắp quan tài ra. Mãi tới hơn trăm năm trước, hắn thử hết biện pháp, thậm chí bắt tới vài đạo sĩ Hoa Hạ, rốt cục đem nắp quan tài nâng lên được vài khắc, nhìn thấy bên trong có hai người đang ôm nhau mà nằm. Một người, chính là Dung Ly đang chìm vào giấc ngủ say, còn xác của cô gái trẻ được cậu ôm trong lòng, giống hệt bộ dạng của Văn Thấm Nhã.