Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 927 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 42

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Tuy ngày đó, Lance kịp thấy được một chút tình cảnh bên trong quan tài, nhưng dù sao thực lực của hắn ta không đủ, bởi vì quan tài giống như được bao phủ một tầng kết giới vô hình, cuối cùng ngăn cản hắn có thêm hành động khác. Hắn hao hết tâm lực, tới đây mấy lần, thử đủ loại biện pháp đông tây kim cổ, cả huyết tế cũng đã thử qua, tất cả đều vô ích. Mãi cho tới lần này, sau khi hắn vận dụng tiền tài của mình tìm ra được Văn Thấm Nhã mang tới nơi đây mới có chuyển biến.



Trong mắt người phương Tây, bộ dạng của người phương Đông là rất khó phân biệt, nhưng thân thể của Dung Ly trong chiếc quan tài kia có sức hấp dẫn quá lớn với Lance, bởi vậy hắn đã sớm ghi nhớ kĩ bộ dạng của cái xác cô gái trong quan tài, ngay khi vừa nhìn thấy ảnh chụp Văn Thấm Nhã, hắn đã cảm thấy cô gái phương Đông này và cô gái trong hòm có ngoại hình giống nhau đến bẩy phần, tuy không phải giống nhau như đúc, nhưng dù sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thấm Nhã, Lance vẫn tin rằng, cơ hội của mình đã tới.



Hắn tin vào thuyết luân hồi chuyển thế của Hoa Hạ, lúc nhìn thấy Văn Thấm Nhã, hắn lập tức nghĩ ngay đến chuyện thử đưa cô ta vào trong cổ mộ này, hắn luôn cảm thấy chỉ cần dẫn được Văn Thấm Nhã vào trong mộ, chỉ bằng việc bộ dạng của cô ta giống xác của cô gái trong hòm bảy phần, nói không chừng cái quan tài hắn vẫn không có biện pháp tới gần kia liền có thể mở ra được.



Cho đến nay, hắn đã thất vọng nhiều lần, khó có được một lần nắm được chút hy vọng, Lance nhất định không thể buông tha. Bởi vậy, hắn trà trộn vào học viện Văn Thấm Nhã đang theo học, lợi dụng bề ngoài tuấn mỹ của Huyết tộc và tri thức đã tích luỹ nhiều năm, cộng thêm mị lực có khả năng hấp dẫn lòng người của Huyết tộc, rất nhanh chóng khiến Văn Thấm Nhã mê mẩn tâm thần, còn đồng ý cùng với hắn đi xâm nhập cổ mộ.



Hết thảy mọi việc đều vô cùng thuận lợi, hắn còn gặp được đám người Bách Hợp và ăn no một trận, hơn nữa nắp quan tài vẫn không chịu mở ra trong suốt hai trăm năm cuối cùng thực sự mở ra. Hắn mừng rỡ như điên, cho rằng mục đích của mình sắp thành công tới nơi rồi, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến, vị thuỷ tổ đang ngủ say trong quan tài kia lại tỉnh lại, hơn nữa, sau thời gian dài đằng đặng không ăn, trạng thái đáng ra phải yếu ớt nan kham, vậy mà lại có năng lực đáng sợ như thế.



Lance không hề hay biết, bản thân Dung Ly vốn không dựa vào hút máu mà sống, căn nguyên sức mạnh của cậu cũng không phải máu tươi mà lấy oán khí, linh khí của nơi này làm chủ đạo. Cậu ấy ngủ say bảy tám trăm năm, kì thực mỗi giờ mỗi khắc đều được oán khí, linh khí bồi bổ, tình trạng không khác gì đang tu luyện. Nhưng Lance lúc này đang tự mình não bổ hoài nghi tự hỏi, phải chăng vì hắn dẫn Văn Thấm Nhã tới đây nên mới thành công mở được quan tài, lại vì vậy mà đánh thức Dung Ly. Nhất thời biểu tình của hắn rối rắm vặn vẹo vô cùng, trong mắt không ngừng lộ ra vẻ tuyệt vọng lẫn hối hận.


“Từ đời thủa nào, cương thi nhận dạng con người, là dựa vào da thịt hình dạng? Đó chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi.” Trước giờ Dung Ly nhận ra Bách Hợp, chưa bao giờ là dựa vào dáng vẻ bề ngoài, nếu không, có thời gian mấy ngàn năm kia, cậu muốn tìm ra một người có bộ dạng giống hệt cô khi trước cũng không phải chuyện gì khó. Vậy thì, cậu cần gì phải đợi suốt bao nhiêu năm đằng đẵng, canh giữ một cái xác không hồn, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ trở về.



So sánh ra, muốn từ trong ngàn ngàn vạn vạn con người trong biển người, nhận ra một người vốn có thể mang trăm ngàn gương mặt bất đồng, xuất hiện ở một thời điểm không hẹn trước, ở địa điểm không biết trước, đó mới là chân chính khó khăn.



“Ta vốn muốn cảm tạ ngươi, vì giúp dẫn cô ấy trở về, cho nên có thể khoan dung cho việc ngươi huỷ hoại nơi ở của ta.” Dung Ly rũ mi xuống, hàng mi cong dài ngăn trở ánh mắt của cậu. Chiếc quan tài này đối với cậu có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, đây chính là thứ bắt đầu từ lúc cậu có ý thức đã luôn ở bên bầu bạn với cậu ngày đêm không rời. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, cậu từng có được rất nhiều thứ không thuộc về mình. Trong lúc trà trộn vào cuộc sống cùng nhân loại, cậu cũng đã từng bắt chước những người bình phàm vì năm đấu gạo mà lao động, nhưng cậu có rất nhiều thứ không cách nào học được. Cho dù bề ngoài của cậu có giống con người, nhưng cậu không ăn thức ăn của phàm nhân, những thứ vàng bạc châu bảo khiến con người liều mình tranh đoạt tìm kiếm, với cậu chỉ là thứ phù vân không đáng lưu luyến. Cho nên dù cậu đã từng có được, cuối cùng cũng không giữ lại trong tay.



Cậu cũng từng chờ đợi một người không thuộc về mình. Chính là cô gái đã từng cùng cậu phân hưởng chiếc quan tài này, từ lúc linh trí của cậu mới khai thông, thứ chân chính có ý nghĩa, chỉ thuộc về mình cậu mà thôi, luôn từ đầu tới cuối làm bạn bên cậu không rời, cũng chỉ có chiếc quan tài này. Khuôn mặt Dung Ly lộ ra mấy phần thương tiếc, cậu nhìn những mảnh vụn của quan tài rơi đầy đất, bàn tay đang túm tóc Lance buông lỏng, sau đó duỗi tay ra, một đám mảnh vụn quan tài nằm rải rác đầy đất, giống như nhận được sức hút gì đó, chậm rãi bay về phía cậu.



“Thực có chút đáng tiếc, nhưng mà thôi, nát thì cũng nát rồi!” Cậu nắm lấy mảnh vỡ quan tài, ngón tay thon dài vuốt ve mấy cái, lại vứt trả về giường đá, quay đầu đi tới:



“Quan tài của ta bị huỷ, có thể coi như ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện.” Khuôn mặt thiếu niên tú lệ thanh thuần của Dung Ly, lại nói ra những lời đạo mạo của người lớn tuổi khiến Bách Hợp không nhịn được cười, nhưng Lance thì cười không nổi, hắn cảm thấy tình hình có chút rất không phù hợp, nhưng chỉ có thể đem thân hình của mình càng co rút lại mà thôi. Hắn vẫn ôm chặt Văn Thấm Nhã, giống như ôm chặt trong tay tấm bùa hộ mệnh. Khi nghe Dung Ly nói, nhận người không thể dựa vào dung mạo bề ngoài, hắn liền biết mình đã phạm sai lầm vô cùng to lớn, hắn do âm kém dương sai mà mang Bách Hợp đến nơi này, bây giờ chỉ còn thấy hối hận trong lòng dâng lên che trời lấp đất.