Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 928 : Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 43
Ngày đăng: 04:07 30/04/20
Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Lance khép đôi mắt lại, hắn tự hỏi, giá ngay từ ban đầu hắn đừng cố kị nhiều chuyện như vậy, từ lúc ở trên con thuyền kết bằng thi trùng kia, cứ dứt khoát giết chết Bách Hợp, vậy phải chăng sẽ không có chuyện sau đó vị “Thuỷ tổ” Huyết tộc này bị hắn đánh thức? Nếu là như vậy, cho dù lần này hắn có không công mà về, chí ít cũng giữ được tính mạng, không cần lưu lạc tới tình huống nguy ngập thế này. Giá như từ lúc đó, hắn đã hút máu Bách Hợp, vậy thì bây giờ thực lực của hắn đã sớm tăng lên, tiếp đó, chỉ cần cỗ quan tài vẫn còn an vị ở đây, hắn vẫn có thể đợi thêm 200 năm, chờ thực lực của mình tăng cường mạnh mẽ hơn nữa rồi lại tới.
Đáng tiếc, lòng tham của hắn đã hại hắn quá thảm, lại thêm tâm tình gấp gáp sau 200 năm chờ đợi đằng đẵng khiến hắn vội vàng hấp tấp. Hắn vừa muốn có máu của Bách Hợp, lại muốn chiếm được cả máu của Dung Ly. Hắn học nhiều văn hoá Hoa Hạ như vậy, tiếng Hoa cũng nói trơn tru trôi chảy vô cùng, lại quên người Hoa Hạ có một câu nói, ấy là không thể ăn một lúc cả cá lẫn tay gấu.
“Nhưng ngươi đã làm Tiểu Hợp bị thương, nàng ấy chảy máu đó!” Dung Ly thành thật nói xong những lời muốn nói, sau đó quay sang nhìn Bách Hợp hỏi: “Như vậy ta giết hắn được không?”
Khuôn mặt của cậu có chút mờ mịt, tựa như không thể xác định nếu mình làm chuyện như vậy thì là sai hay đúng, ánh mắt mang theo thấp thỏm. Cậu vẫn mang máng nhớ được, Bách Hợp không thích cậu tuỳ ý giết người. Tuy trên một phương diện nào đó mà xem xét, Lance cũng không phải là người, nhưng tính đi tính lại, lại có thể coi là đồng loại của cậu. Cậu thực không hy vọng sau bao nhiêu năm mong đợi mỏi mòn mới được gặp lại, cậu lại chọc Bách Hợp tức giận.
Cậu thiếu niên của ngày xưa từng nói với cô, muốn học cách làm người và Dung Ly của bây giờ, dung mạo vẫn y nguyên chưa từng thay đổi dần dần hợp lại làm một, khiến hình ảnh Dung Ly trong kí ức cô càng lúc càng rõ ràng, Bách Hợp kìm nén những cảm thụ phức tạp trong lòng, kéo nhẹ tay cậu:
“Có thể, hắn phá hoại quan tài của cậu, đã đủ để cậu giết hắn.” Đến lúc này, Dung Ly có ý muốn giết Lance, cũng không phải vì hắn phá hoại chiếc quan tài có ý nghĩa đặc biệt với cậu, mà vì hắn ta đã làm cô bị thương, Bách Hợp chỉ cảm thấy lòng mình càng thêm mềm yếu.
Cô ta vừa cầu xin, vừa liều mạng muốn gỡ bỏ cánh tay của Lance, nhưng tay cô ta quá run, giãy dụa kiểu gì cũng không có tác dụng, Bách Hợp chỉ lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đối với tiếng khóc của Văn Thấm Nhã cô chỉ làm như không nghe không thấy:
“Tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi cũng sẽ không cứu cô, đây là kết cục cô nên gặp phải. Có một số chuyện một khi đã làm sai, không phải chỉ một câu thực xin lỗi liền có thể đổi trở về, nếu như tôi cứu cô, chính là có lỗi với ba mươi mốt con người đã bỏ mạng ở nơi này. Tôi cũng không cần tiền, cô cứ tự mình thu xếp cho ổn thoả đi!” Cô nói xong, liền mặc kệ tiếng gào khóc của Văn Thấm Nhã, kéo tay Dung Ly dợm bước muốn đi. Xem bộ dạng Bách Hợp thực sự muốn bỏ đi thật, Văn Thấm Nhã kích động đến độ không biết lấy khí lực ở đâu ra, loáng một cái đã kéo được cả thân xác của Lance bám chặt trên người mà bò tới:
“Van cô đó. Mang tôi theo với, xin hãy mang tôi cùng rời khỏi nơi này!”
Bách Hợp vẫn không buồn để ý cô nàng, Dung Ly kéo tay cô đi hai bước, đột nhiên bước tới trước mặt cô ngồi xổm xuống. Cậu biết Bách Hợp đang bị thương, thân thể cô là phàm nhân, không giống như cậu, Bách Hợp thấy động tác này của Dung Ly, khoé miệng không giấu nổi ý cười, trong mắt lại có chút cay, sau đó nhào tới ôm lưng cậu.
“Lúc đó cậu còn chưa có bộ dạng như hiện tại này đâu, một thân toàn là lông đen, lúc ra ngoài tắm ánh trăng, luôn thích vác cả tôi và quan tài trên vai!” Một mình Bách Hợp bò sấp trên lưng Dung Ly, nhẹ như cọng lông vũ, Dung Ly cũng không thấy nặng nhọc gì, nhưng động tác của cậu khi cõng Bách Hợp đứng dậy vẫn thận trọng vô cùng. Bách Hợp vòng tay quanh cổ cậu, rủ rỉ bên tai nhắc lại chuyện xưa. Đường Toàn cũng bị thương, không có cách tự mình di chuyển, Dung Ly liền túm lấy áo ông, xách cả người lên mà đi. Ông già chỉ còn biết cười khổ, không dám phản đối.
Cánh tay còn lại của Dung Ly nâng đùi Bách Hợp. Cậu dường như cũng nhớ lại chuyện trước kia, liền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Kì thực, cái chết của Bách Hợp lúc đó đối với hai người là một đề tài cấm kị, nhưng hai người đều không mở miệng nhắc tới. Dung Ly không vạch trần ra, Bách Hợp cũng không nhắc nhở đến. Càng không giải thích, vì sao cô và cậu ấy lại gặp được nhau tới ba lần, mỗi lần cô đều chỉ đổi mặt mũi thân phận ngoại hình nhưng không đổi tên gọi. Cậu ấy dường như đã biết được cái gì đó, nhưng dù là vậy, cái gì cậu cũng không hỏi. Săn sóc đến như vậy, cậu trai cương thi có bộ dạng thiếu niên luôn miệng nói muốn học làm người kia không biết rằng, cậu như vậy cũng đã vượt xa so với nhiều nhân loại.