Biên Nhược Thủy

Chương 100 :

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


Sáng sớm là buổi tự học, nên có rất nhiều bạn học đều đi ăn sáng, Tiếu Vĩ vỗ vỗ bả vai của tôi, híp mắt hỏi tôi: “Cậu nói thật, cậu cảm thấy Đàm Ngạn là loại người thế nào?”



“Có thể thông qua, phẩm hạnh cũng không tệ.”



“Cậu biết đấy, con người của tôi yêu cầu không cao. Chỉ cần dễ nhìn, nhân phẩm tốt một chút là được.”



“Cậu chỉ về phương diện nhân phẩm nào?” Tôi hỏi ngược lại.



“Không nói dối, không dùng thủ đoạn, vậy là được.”



“Ách…” Tôi nhất thời nghẹn họng, không biết nên đáp lời thế nào, đành phải nói sang chuyện khác.



“Cậu yêu cầu thấp như vậy, ở đại học không tìm được người thích hợp sao?”



Tiếu Vĩ sững sờ, tiếp đó cười ha hả, nói: “Điều này cần phải hỏi sao? Có gặp được vài người, nhưng đều rả đám.”



Nhìn bộ dáng cậu mây trôi nước chảy như vậy, trong lòng tôi cũng coi như thở dài một hơi, người như vậy không giống loại người sẽ bi lụy vì tình. Cho dù sau này phát hiện tuổi thật của thầy chủ nhiệm, cùng lắm là cậu không chấp nhận mà thôi, hẳn là sẽ không tồn tại vấn đề tổn thương hay không tổn thương gì đâu nhỉ.



Tôi một bên đùa giỡn túi sách của Biên Nhược Thủy, một bên tán gẫu cùng Tiếu Vĩ, không để cho cậu có cơ hội trao đổi cùng người khác.



“Cậu quen bạn bè, trai gái đều có sao?”



Tiếu Vĩ lắc đầu, “Tôi không có cảm giác với con gái.”



Tôi nghe xong lập tức phát hỏa, “Vậy lúc đó cậu cướp hết bạn gái của tôi để làm gì?”



Tôi vừa nói xong câu đó, vốn trong lớp đã yên lặng lại trở nên yên tĩnh dị thường, có một hai người quen hướng tôi trêu đùa, nói: “Tống Thiên Lộ, cậu đến đây kể lại lịch sử tình yêu của cậu à? Mà không nghĩ tới loại người tình trường cao thủ như cậu vậy mà có một quá khứ đau khổ như thế a!”



Một cậu trai bên cạnh cũng phụ họa vào: “Anh ấy đúng là cao thủ đấy chứ! Tôi nhớ lúc trước khi anh Tống theo đuổi chị dâu không phải còn quỳ gối trước chị ấy sao? Nghe nói ngày đó anh Tống cầm một bóa hoa hồng, ‘sách sách’…”



“Cậu nói chính xác là chị dâu nào?”
Một giây sau, tôi trợn tròn mắt. Trong đó khẳng định có Đàm Ngạn, hơn nữa phía dưới sẽ ghi thông tin cá nhân cùng loại vinh dự đạt được. Nghĩ tới thông tin cá nhân, trong óc của tôi đều là ngày sinh của thầy, trong nháy mắt liền hóa đá.



Tôi suy nghĩ mình có nên qua đó không, thì Tiếu Vĩ đã quay đầu hướng về phía tôi nhìn tới, còn vẫy vẫy tay với tôi.



Tôi điều chỉnh lại nhịp hô hấp, tự mình an ủi: “Cái này có là gì! Biết rồi thì đã sao? Cùng lắm hắn đấm mình vài cái, cũng chẳng hao tổn gì …”



“Đàm Ngạn chụp hình lúc đó so với bây giờ còn già hơn?” Tiếu Vĩ chỉ vào ảnh chụp cười ha ha một hồi.



Tôi có chút nghẹn họng, ánh mắt này cũng làm phi công sao?



Tôi phản ứng cực nhanh, thừa dịp con mắt của Tiếu Vĩ còn chưa dời xuống dưới, liền nhanh chóng lôi kéo cậu, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì! Có gì đẹp đâu?”



“Đợi một lát!” Tiếu Vĩ lại dùng ngón tay rà rà từng dòng, lầm bầm nói: “Để tôi xem kỹ chút, nguyên quán là ở tại đây, không phải cậu nói chưa từng gặp qua cha mẹ của thầy sao, tôi còn tưởng từ đâu lưu lạc tới …”



Tôi biết đã không thể làm gì được nữa, mặc dù hôm nay cậu không biết, thì sau này sớm muộn gì cũng biết. Hơn nữa tôi để ý biểu hiện mấy ngày nay của Tiếu Vĩ thật sự rất nghiêm túc, không có cảm giác đùa giỡn như trước đây, mọi khía cạnh đều rất cẩn thận. Tôi không biết cậu yêu mến Đàm Ngạn ở điểm nào, cũng không hiểu hình thức ở chung như chớp điện của bọn họ có bao nhiêu trọng lượng, chính là cảm giác, cảm thấy Tiếu Vĩ nghiêm túc một phần là do cậu tin ở tôi.



Tôi rất hi vọng tôi có thể giống như trước đây, đánh lộn, chửi nhau cũng không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần thấy vui là được. Chính là hiện nay tôi đã hoàn toàn lột xác, đều trở nên có ý thức cùng trách nhiệm, nhất là sau khi cùng chung sống với Biên Nhược Thủy, loại ý thức cùng trách nhiệm này càng ngày càng tăng.



Quả nhiên Tiếu Vĩ không lên tiếng, tôi không tự chủ bước về sau một bước, chợt nghe phía trước tuôn ra một câu thô tục, ngay sau đó, Tiếu Vĩ nghiêng đầu sang cắn răng nhìn chằm chằm tôi.



“Ngươi gạt ta! Không phải ngươi nói hắn 24 sao? 24! ! ! !” Tiếu Vĩ gõ mạnh vào số 24 trên mặt thủy tinh, “Ta chưa từng nghe qua có người sinh năm 68 mà là 24 tuổi! Ban đầu ta cũng thấy không giống, nhưng nghĩ có lẽ hắn già trước tuổi, ai ngờ hắn … mẹ kiếp, hơn 13 tuổi, ngươi bảo ta sống sao đây!!”



“Sao lại 13?” Tôi nắm lấy tay Tiếu Vĩ đang nắm chặt cổ áo của tôi, nhịn không được hỏi.



Tiếu Vĩ đã triệt để mất đi lý trí, hướng tôi quát: “Hắn … mẹ kiếp … hắn sinh năm 68 không phải 32 sao? Không phải so với ta lớn hơn 13 tuổi sao! Khốn nạn! Lúc trước hơn ta 5 tuổi, ta đã đủ nghẹn khuất rồi!”



Tôi vừa nghe cậu tính thiếu 10 năm, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, Tiếu Vĩ còn đang hướng tôi chửi bới, không biết có đấm cho tôi vài đấm để phát tiết không? Bất quá phép tính đơn giản như thế mà cũng làm sai, khẳng định đã tức đến hồ đồ.



Thầy chủ nhiệm, em xin lỗi thầy, thầy nhận mệnh đi! – Tôi ở trong lòng mặc niệm thay cho thầy – Nếu ngày nào đó Tiếu Vĩ hoàn toàn tỉnh ngộ lại, kỳ thật kém 23 tuổi, không biết có thể mang theo baba của cậu ấy đi tìm thầy tính sổ hay không.