Biên Nhược Thủy

Chương 99 :

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


“Sao anh dậy sớm vậy?” Biên Nhược Thủy hơi híp mắt nhìn nhìn tôi.



“Đến trường a!”



Biên Nhược Thủy đem ly súc miệng bỏ lên kệ, quay đầu lại nói với tôi: “Không phải nói không cần anh đưa sao? Chính em có thể đi.”



Tôi duỗi thắt lưng mỏi, trêu chọc nói: “Ai nói anh muốn đưa em đi?”



Biên Nhược Thủy sững sờ, “Vậy anh nói… Đến trường…”



“Anh nói đến trường nghĩa là anh đi học, liên quan gì đến em? Anh muốn ôn tập lại tri thức cao trung, không được a?”



Ta vừa nói vừa hừ hừ, vừa hướng em đi tới, em vừa nhìn thấy nét mặt của tôi, liền đóng nhanh cửa lại để trốn. Tôi còn cố ý quan sát động tác chân của em, rất lưu loát! Năng lực chạy trốn càng ngày càng mạnh.



“Anh đi thật sao!” Biên Nhược Thủy nhìn tôi đeo balo lên trên lưng, bước ra khỏi nhà, kinh ngạc đến nói không nên lời.



“Ngày mai anh phải đến công ty T làm việc, hôm nay nhàn rỗi một ngày, đến trường rảo vài vòng chơi!”



Tôi vỗ vỗ lưng Biên Nhược Thủy, thúc giục em đi nhanh lên.



Biên Nhược Thủy quay đầu lại nhìn tôi, có chút chần chờ nói: “Ngày nào đó có rảnh anh về thăm nhà một chút đi, dì đã thật lâu không tới, anh cũng không nghĩ…”



“Dừng lại!” Mặt của tôi lập tức chìm xuống.
“Tiếu Vĩ, cậu ngồi chỗ của mình này, như vậy cái bàn sẽ không dễ bị đụng nghiêng.” Biên Nhược Thủy vẻ mặt bình thản nói.



Tôi vừa mới chuẩn bị bày ra vẻ mặt đạt được mưu kế liền bị đông cứng lại trong nháy mắt, tiếp đó bên tai truyền đến tiếng Tiếu Vĩ giả vờ đọc sách, thanh âm vừa dõng dạc vừa hữu lực. Tôi có loại xúc động muốn cho cậu quỳ rạp trên mặt đất, cũng cùng lúc đó tôi phát hiện thân ảnh của thần chù nhiệm ở cửa ra vào, liền sực nhớ tới một việc – Ngàn vạn lần không được mang Tiếu Vĩ đến trường học, nếu em ấy tìm em, em phải tìm mọi cách ngăn cản em ấy lại.



Xong rồi, Tiếu Vĩ hiện đã ngồi trong phòng học, tôi có muốn kéo đi chỗ khác cũng không được. Mà cũng không tính là tôi mang tới a! Chính là nhìn thấy tôi và Tiếu Vĩ ngồi gần nhau như vậy, thầy chủ nhiệm chắc chắn sẽ không tin không phải do tôi dắt tới.



So với tôi đang bối rối, ngược lại thầy chủ nhiệm rất trấn định, lắc lư đi vào phòng. Sau đó vòng vo hai vòng rồi theo lối nhỏ đi đến phía gần chúng tôi, cho tôi và Tiếu Vĩ một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo hai chúng tôi không đừng làm rộn gây ồn ào. Nhưng bằng trực giác của mình, tôi chắc chắn hiện tại trong lòng thầy đang căng như dây đàn.



Tôi ở bên cạnh Biên Nhược Thủy lớn tiếng đọc sách, cố hấp dẫn sự chú ý của Tiếu Vĩ. Bởi vì tôi phát hiện Tiếu Vĩ quay đầu lại cùng nữ sinh khinh khủng kia có ý trao đổi với nhau, để phòng ngừa xảy ra chuyện, tôi chỉ có thể cố hết mình.



Trong phòng, thanh âm của tôi áp đảo hết mọi người, rốt cục Tiếu Vĩ cũng nhìn ánh mắt xem náo nhiệt quay đầu lại nhìn nhìn tôi. Tôi nhanh chóng bắt lấy thời cơ trò chuyện cùng cậu, cố gắng tìm chủ đề mà cậu thấy hứng thú nhất, khiến cho Biên Nhược Thủy ngồi ở giữa thiếu chút nữa phải chui xuống dưới bàn để được yên tĩnh đọc sách.



Cuối cùng, vì bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi túm lấy tay áo Tiếu Vĩ nói: “Chúng ta đi tới phòng thể dục chơi bóng rỗ đi, ngồi ở đây lâu thật vô nghĩa.”



Tiếu Vĩ lắc đầu, trong miệng vừa cái gì đó vừa nói: “Không đi, tôi muốn nghe Đàm Ngạn giảng bài.”



“Nhìn cậu chẳng có chút tiền đồ nào, còn chưa có gì, đã vội mò tới đây.” Tôi cố ý dùng phép khích tướng kích thích Tiếu Vĩ.



Tiếu Vĩ không hề bị dính bẫy, vẻ mặt cà lơ phất phơ nói: “Không có tiền đồ chính là cậu a, con người ta đi học mà cậu cũng mò theo, tiểu Thủy, cậu nói đúng không? Tiểu…”



Tiếu Vĩ vừa nói như thế, tôi mới phát hiện – Biên Nhược Thủy đang cầm quyển sách, vô cùng đáng thương đứng ở phía sau nhìn. Tôi và Tiếu Vĩ hiện tại đã ngồi sát gần nhau, lại không hề phát hiện ở giữa thiếu mất đi một người.