Biên Nhược Thủy
Chương 18 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Lúc này đây tôi chỉ mong sao được nhìn thấy hắn ngốc nghếch như trước, muốn gạt là có thể gạt được dễ dàng, không hề có cảm giác tội lỗi. Nhưng giờ đây hắn lại tỉnh táo như thế, tỉnh táo tới mức trong lòng tôi phải thầm kêu hoảng lên không xong rồi.
“Cậu qua đây.” Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy, cố gắng nói sao cho có vẻ khẩn thiết một chút, “Tớ đã kể chuyện của cậu cho mẹ nghe rồi, mẹ bảo tớ mang cậu qua nhà đấy, mẹ sớm đã ngứa mắt tớ rồi, cậu mà qua đảm bảo bà cực kỳ vui.”
“Dì không biết tớ, làm sao lại tự mình bảo cậu đưa tớ tới chứ? Cậu đừng có gạt tớ, cũng đừng gây phiền toái cho dì nữa.”
“Ai bảo mẹ tớ không biết cậu? Tớ ngày nào cũng nói về cậu, mẹ tớ đã mong cậu qua nhà chơi từ lâu rồi.”
“Thật sao?” Biên Nhược Thủy mừng rỡ hỏi lại.
“Còn gì nữa, tớ sao lừa cậu được!” Tôi đổi giọng, ngọt nhạt nói: “Sao nào? Đi nhé?”
“Không đi!” Biên Nhược Thủy kiên quyết nói.
Tôi thoáng cái bực mình trở lại, liền tìm lấy một chỗ quanh đấy ngồi phịch xuống. Đầu óc người này không thể nào lấy người thường ra mà so được, sự ngốc nghếch và thanh tỉnh của hắn chỉ cách nhau một sợi dây mỏng manh. Tôi vốn không phải người kiên nhẫn gì cho cam, thông thường nhờ vả gì người ta thì chỉ nói tới câu thứ ba, quá ba câu thì chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt vô cùng. Nhưng nhìn hắn cứ ngốc ngốc đứng trước mặt mình, tôi lại không nỡ bỏ cuộc giữa chừng.
“Tớ có nói gì cậu cũng không chịu tới sao?” Tôi ngẩng đầu hỏi.
Biên Nhược Thủy im lặng, tôi đứng dậy phủi bụi trên quần rồi nói với hắn: “Không đi thì thôi, để tớ nói lại với mẹ, bảo mẹ là cậu không thích tới.”
“Đừng mà! Cậu đừng nói thẳng ra như thế, chuyện cậu nói không phải là tớ không muốn, là vì có chỗ không tiện thôi.”
“Dù sao cậu cũng không đi, sao còn định quản tớ nói gì chứ!”
Biên Nhược Thủy ra chiều sốt ruột, kéo kéo tay tôi: “Vậy thì tớ theo cậu về, tớ muốn đích thân nói với dì.”
Tôi nhìn hắn, lầm bầm nói: “Thế nào? Tớ có nói sai đâu, kêu cậu tới đây còn không chịu, ở cái phòng tồi tàn kia làm cái gì…”
Nói tới nửa chừng tôi mới nhận ra mình làm chuyện không nên, Biên Nhược Thủy hơi cứng người lại, nhưng cũng chẳng thèm để ý tính toán với tôi làm gì. Nhìn mọi người đã đông đủ, tôi vỗ vỗ vai Biên Nhược Thủy: “Đi ăn cơm đi.”
Bốn người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, tôi ăn nhiều, đại khái cũng có thể coi là ăn như rồng cuốn, Biên Nhược Thủy ăn nhỏ nhẹ. Vừa ăn được một lát thì mẹ tôi cầm đũa đánh vào tay tôi: “Mày không chịu gắp cho bạn mày món gì hả?”
“Cậu ấy có phải con gái đâu, còn phải gắp cho ăn làm gì. Bọn con thường hay ăn suất một tệ ở trường, quen mất rồi.”
Mẹ tôi trừng mắt một cái rồi nhìn Biên Nhược Thủy: “Đừng khách khí, cháu muốn ăn cái gì thì cứ ăn đi.”
Biên Nhược Thủy gật đầu, cũng gắp cho mẹ tôi một món, hai người kẻ xướng người họa gắp qua gắp lại vô cùng hăng hái. Ba tôi thích uống rượu buổi tối, uống tới nửa bữa ăn thì mặt đã đỏ ửng lên. Ông nhìn Biên Nhược Thủy, cười cười hỏi thăm: “Cháu là người ở đâu?”
Đôi đũa của tôi ngừng lại giữa chừng, mẹ tôi cũng mất tự nhiên, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn thoải mái đáp: “Trước đây cháu ở huyện Sa Hà, giờ đã chuyển đi rồi ạ.”
“Vậy vẫn còn xa lắm!” ba tôi nhấp một ngụm rượu nhỏ, hỏi tiếp: “Thế ba mẹ cháu làm gì?”
Lần này mẹ tôi dùng sức đá chân ba một cái thật lực dưới gầm bàn, lại nháy mắt với ông một cái, tôi vừa liếc qua đã biết, còn Biên Nhược Thủy làm bộ không nhìn thấy. Ba tôi như hiểu ra chuyện, cúi đầu ăn tiếp, được một lát, ông lại ngẩng lên nhìn Biên Nhược Thủy: “Vậy chắc là cháu học giỏi hơn Thiên Lộ nhà bác rồi đúng không? Vừa nhìn bác đã biết cháu là người chăm chỉ mà.”
Tôi lại đờ người ra, mẹ tôi lườm cho ba một cái, lần này ba tôi nổi sùng lên, quát lại mẹ: “Cái gì cũng không cho tôi hỏi là sao hả?”
Đôi đũa trong tay Biên Nhược Thủy ngừng lại, tôi cũng không dám ăn thêm, cả bàn ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh dị thường. Tôi hít sâu một cái rồi mới nói: “Ba, con nói thẳng với ba nhé, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, chỉ là không có điều kiện thôi.”
“Không phải thế…” Biên Nhược Thủy muốn nói xen vào nhưng bị tôi giữ tay lại dưới gầm bàn không cho nói, cuối cùng hắn chỉ thì thào: “Là tự cháu muốn thôi học.”