Biên Nhược Thủy
Chương 19 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Có lẽ ba tôi không nghe được câu tiếp theo của Biên Nhược Thủy, ông chỉ khẽ gật đầu, rồi gắp vào bát hắn miếng thịt to. Sau đó, chúng tôi chỉ nói mấy chuyện nhỏ nhặt, tỷ như những chuyện xấu hổ của tôi ngày xưa. Biên Nhược Thủy có vẻ thích cái này nhất, mỗi lần mẹ cất lời là hắn lại vô cùng vui vẻ lắng tai nghe, bữa cơm trôi qua nhanh chóng, tôi và nốt miếng cơm rồi buông đũa xuống, liếc qua thấy Biên Nhược Thủy đang nghiêng đầu nhìn mình. Thầm thở dài một cái, tính hắn vốn hướng nội, không thể nào tự mình ăn cho tử tế được, đành lại cầm đũa lên, gắp cho hắn mấy món ngon ngon ăn cho no.
Ăn cơm xong, Biên Nhược Thủy cứ nhất mực đòi rửa bát, mẹ tôi không dám gàn hắn quá, sợ hắn lại phát bệnh thì khổ. Ngó thấy tôi ngồi không chẳng làm gì, mẹ đi tới hạ giọng nói: “Đúng là con trai thật, hồi đầu mẹ còn tưởng mày lừa mẹ chứ.”
“Mẹ, sức tưởng tượng của mẹ phong phú quá đi mất.” Tôi giơ ngón tay cái lên trêu mẹ.
Mẹ chẳng thèm nghe tôi nói, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau bà lại khều khều tay tôi hỏi tiếp: “Thằng nhóc này nhìn sao cũng không giống bị bệnh con ạ!”
Tôi tính bảo là nói nhảm quá, nhưng lại chợt nhớ ra đây là mẹ mình, đành bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ, chỉ cần mẹ đừng nhắc tới chuyện nhà cậu ấy thì cậu ấy rất bình thường, chỉ sợ lát nữa cậu ấy lại về cái nhà trọ kia…”
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Đúng là đáng thương quá.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra, nắm lấy tay mẹ hớn hở nói: “Mẹ, con nhờ mẹ một chuyện.”
Mẹ tôi vừa nghe từ “nhờ” phát ra từ miệng tôi đã định đi nhưng bị tôi kéo lại: “Mẹ, hôm nay con đã nói với cậu ấy tới nửa ngày rồi, cậu ấy cứ không chịu ở lại nhà mình. Lúc nào cũng nghĩ rằng mẹ mình đang ở trong cái nhà trọ đó, phải quay về chăm sóc. Nhưng thật ra trong lòng cậu ấy đã sớm biết rồi, một đứa con đối xử tình cảm với mẹ mình như thế không lẽ không làm mẹ cảm động sao?”
Mẹ tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy quay lại thấy thì nhoẻn miệng cười. Bà chậm rãi nói: “Làm sao lại không cảm động được chứ, đứa trẻ này đúng là phải chịu vất vả quá rồi. Nhưng mà, Thiên Lộ này, mẹ nghĩ việc này chắc không làm mày cảm động chứ gì? Mày từ nhỏ đã cứng rắn như đá rồi, đứa nhỏ ăn mày ven đường ngửa tay xin tiền mày cũng có liếc mắt lấy một cái đâu.”
Tôi cứng họng, nhưng vẫn cố bĩu môi lên nói: “Đó là từ nhỏ con thông minh hơn so với mấy đứa cùng lứa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn chúng muốn gạt tiền rồi.”
Mẹ tôi hừ một cái, hiển nhiên là chả xem lời tôi nói ra củ cải gì. Biên Nhược Thủy lau khô tay, rồi đi tới trước mặt chúng tôi, nhẹ giọng nói với mẹ: “Dì, cháu phải về đây, đã muộn lắm rồi.”
Mẹ tôi vừa nghe thấy đã vội vàng đáp ngay: “Đừng về nữa, đã trễ thế này còn gì, cháu cứ ở lại đây đi, dù sao nhà cũng còn phòng mà.”
“Không được ạ…” Biên Nhược Thủy khẽ giật mình: “Mẹ cháu ở nhà một mình chắc đang lo lắm, hôm nào có thời gian cháu lại tới thăm dì vậy.”
Tôi ép môi mình vào môi hắn, lướt nhẹ một cái, không có cảm giác khó chịu. Tôi lại hôn sâu thêm một chút, người Biên Nhược Thủy khẽ run rẩy, tôi ôm lấy hắn, dùng đầu lưỡi tách hàm hắn ra, đưa lưỡi vào dò xét bên trong. Phản ứng của Biên Nhược Thủy rất trúc trắc, thế nhưng không hề cự tuyệt, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, vòng tay càng siết chặt.
Nụ hôn vừa dứt, tôi mở mắt ra nhìn Biên Nhược Thủy, thấy nhãn thần của hắn còn chút mơ màng. Tôi nắm tay hắn, hỏi: “Tối nay mẹ tớ nói gì với cậu thế?”
Biên Nhược Thủy cười nhẹ, rồi hạ giọng nói bên tai tôi: “Không nói cho cậu nghe.”
“Bà nó!” Tôi túm lấy áo Biên Nhược Thủy, xoay người đè hắn xuống dưới, dùng sức kéo qua kéo lại hai má hắn. Biên Nhược Thủy cuống quýt xin tha, nhưng vẫn quyết tâm ngậm miệng lại, không nói một câu.
Đùa một hồi cho mệt lử rồi, hai đứa lăn ra ngủ lúc nào không biết. Một đêm không có mộng mị, ngày mai có ra sao thì cứ đợi tới ngày mai rồi hãy tính đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hé mắt thấy mới có tám giờ, bèn kéo chăn tính ngủ tiếp. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra, tối qua hình như không có ngủ một mình, hình như là ngủ cùng Biên Nhược Thủy thì phải?
Tôi bật dậy xỏ vội đôi dép đi trong nhà rồi nhìn một lượt quanh phòng, không có ai cả. Thật đúng là người tự do, đi cũng không thèm nói lấy một tiếng. Bỏ đi, chắc giờ hắn cũng không đi lung tung đâu, cùng lắm là quay lại cái nhà trọ kia thôi, buổi chiều qua đó tìm hắn là được.
Tính toán xong xuôi tôi lại trèo lên giường trùm chăn ngủ tiếp, kết quả nhắm mắt tới nửa ngày cũng chả thể nào ngủ lại được nổi nữa. Được một lát sau chuông di động đổ dồn, tôi xoay người, theo tiếng chuông thò tay mò mò lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tin báo có tin nhắn và có người gọi đến, hai ngày nay tôi quăng điện thoại vào một góc không thèm đụng tới, không ngờ còn có đứa liên lạc.
“Alo?” Tôi vừa trả lời vừa ngáp.
“Mày ở nhà thoải mái quá nhỉ, cả ngày cứ rúc ở trong ấy, không thèm ló mặt tới trường lấy một lần là sao. Mày mà không nhận điện thoại chắc tao nghĩ mày chết rồi quá, tính kêu anh em chuẩn bị vòng hoa tới nhà viếng mày đây.”
“Con bà mày, nói cái gì thế? Tao nghỉ học rồi…”
“Cái gì?” đầu bên kia vang lên tiếng hét của Lưu Duy, loáng thoáng còn nghe được tiếng ầm ĩ trong lớp, tiếng lớp trưởng đang gào lên nhắc nhở Lưu Duy, không khỏi bất giác mỉm cười. Lưu Duy hạ giọng lại hấp tấp hỏi: “Không có chuyện gì mà nghỉ học là sao? Thật sự bỏ đấy à? Dù thế nào cũng nên tốt nghiệp đã chứ? Thế này không phải là uổng phí hai năm đi học rồi sao?”