Biên Nhược Thủy
Chương 20 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Tôi kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, vừa nghe vừa bật vi tính lên, uể oải giải thích: “Tao không phải thôi học hẳn, chỉ là lưu ban lại thôi, sang năm học lại…”
“À…” Lưu Duy ngừng một lát, rồi lại hỏi: “Vậy mày ở nhà suốt làm gì? Tao có thấy mày ra khỏi nhà đâu, cũng chẳng thèm liên lạc với anh em nữa chứ. Mà mày vừa nghỉ học thì Tiếu Vĩ cũng nghỉ luôn, bọn tao còn đang đoán xem có phải Tiếu Vĩ nghỉ học đuổi theo mày tới tận nhà hay không.”
“Ha ha…” Tôi cười gượng, rồi nhìn màn hình vi tính, lơ đãng hỏi : “Nó cũng đi cơ à? Ừm? Đi rồi à?”
“Mày có thể tập trung nói chuyện với tao không hả, gọi di động không phải cứ muốn gọi là gọi đâu.”
“Ờ, biết rồi, mày nói đi, tao nghe đây.”
“Thực ra thì cũng chả có gì mà nói cả, hôm nào tao qua nhà chơi với mày, hai ngày nữa qua nhé.”
Tôi vội vàng đáp: “Này, không được đâu, bọn mình ra ngoài gặp nhau đi, mẹ tao không cho tụ tập đâu.”
“Tao qua nhà mày nhiều rồi, dì thích tao đó nha!” Lưu Duy tự mãn khoe.
Tôi đáp gọn lỏn: “Mẹ tao chỉ thích thịt trên người mày thôi.”
Lưu Duy chửi một câu, tôi hắc hắc cười, nói với hắn: “Ra ngoài gặp nhau đi, nói chuyện trong nhà không tiện.”
“Được rồi, cứ quyết như thế nhé, tao sẽ qua nhà mày.”
“Hở? Ấy, đừng, chuyện đó…không phải….ý tao là bọn mình hẹn nhau ra chỗ nào đó, tiết kiệm được thời gian mày qua nhà tao.” Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lúc nào không biết, giống như đang lén lút làm chuyện gì sai trái lắm không bằng.
Tôi mở lại hộp thư xem tin nhắn, hầu hết là tin nhắn của bạn cùng lớp, đơn giản là hỏi coi tại sao mấy ngày nay tôi không lên lớp. Trong đó còn có tin nhắn của Trương Kỳ Kỳ, tôi không xem mà xóa ngay coi như chưa từng nhận được. Cuối cùng là một dãy số lạ, gửi liên tiếp hai tin nhắn, nội dung hệt nhau, đều là: “Tớ được tuyển làm phi công rồi, hai ngày nữa phải đi huấn luyện.” Chắc là gửi nhầm người, tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa.
Buông di động ra, tôi lên mạng chơi như thường lệ. Một trang web lạ nhảy ra, đang tính đóng nhưng tay di chuột không di chuyển được. Tôi ngẩn người ra nhìn trang web đồng tính kia tới nửa ngày, cuối cùng vẫn nhấp chuột vào. Đầu trang toàn để hình nam giới, kiểu nào cũng có, tươi cười có, to lớn có, dịu dàng có…chỉ là đối với tôi thì ai cũng như ai, chả có chút cảm xúc nào. Tôi di chuột tới dòng chữ “đăng kí”, thẳng tay click vào.
“Xem video HD…” Tôi lầm bầm đọc, cái này không cần xem, chắc chắn là gạt người đó. Lần trước tôi cũng đăng kí thành viên để xem phim cấp ba, nhưng chỉ toàn thấy tiêu đề, click vào đợi nửa ngày cũng chả thấy cái gì. Sau này rút kinh nghiệm, cứ đi tải về xem là tốt nhất. Tôi ngồi nhấp chuột thử vào vài chỗ, quả nhiên có chỗ download về thật, tôi nổi hứng hiếu kì lên mà down thử lấy một bộ, vừa chơi điện tử, vừa chờ down xong.
Đoạn phim không nặng lắm, chỉ mất chừng 20 phút down, bảng báo download hoàn tất nhảy ra, tôi vội click vào ngay. Kỳ thực là tôi cũng có chút hồi hộp, khẽ xoay người nhìn bốn phía, không có ai hết, cửa phòng cũng đã đóng, lúc ấy tôi mới yên tâm mở phim ra coi.
Đoạn phim tôi xem khá ngắn, vừa mở lên đã thấy nam nhân vật chính cương lên rồi. Thân thể đàn ông tôi coi chả có phản ứng gì sất, chỉ là hiếu kỳ muốn xem nam với nam quan hệ với nhau thì làm như thế nào thôi, trước đây tôi mới chỉ coi nữ với nữ, cũng đơn giản, có thể tưởng tượng ra được.
Lúc nam nhân vật đổ dầu bôi trơn lên cũng là lúc tôi trợn tròn mắt, ngẩn người ra nhìn chăm chăm. Chuyện tiếp theo đó tôi có thể tưởng tượng ra được, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi coi tiếp. So với quan hệ nam nữ cũng không khác là mấy, chỉ có vị trí là khác mà thôi, nhìn biểu tình tràn đầy tình cảm mãnh liệt trên mặt hai nam nhân vật chính, trong lòng tôi nảy lên cảm giác ghê rợn. Đầu óc không kiềm chế được mà cảm thấy chờn chợn buồn nôn, hoàn toàn không có phản ứng gì hết, giờ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn, tôi không phải là gay.
Tôi đi vòng vòng trước cửa, rồi quyết tâm gõ.
“Cốc cốc cốc…”
Không có tiếng đáp.
“Cốc cốc cốc..”
Vẫn không có tiếng đáp.
“Biên Nhược Thủy, cậu mở cửa ra đi, tớ có chuyện nói với cậu, thật đó! Lúc nãy hai chúng ta cứ mập mờ nên tớ mới hiểu lầm, cậu mở cửa ra nghe tớ giải thích chút đi mà.”
Tôi vừa định vung tay lên đập cửa lần nữa thì có thứ gì đó ép vào sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là mẹ đang ôm đống chăn gối đứng đằng sau
“Dẹp ra!” Mẹ cau mày, vẻ mặt như đang coi thường tôi, hất cằm lên nói ngắn gọn. Tôi phì cười, vuốt nhẹ lên má bà: “Mẹ, mẹ đáng yêu quá đi mất.”
“Không phải đáng yêu với mày đâu…” Mẹ tôi quăng lại một câu rồi nhẹ nhàng mở cửa vào phòng. Tôi cúi đầu, im lặng nhìn tay nắm cửa, nghĩ một lát rồi đưa tay kéo cửa ra.
“Nhược Thủy à, đây là ra giường, chăn gối của cháu, cái chăn này là mới mua đó. Chăn kia đã cũ lắm rồi, không đủ ấm đâu.” Giọng mẹ tôi quả nhiên là đã thay đổi tới một trăm tám mươi độ.
“Không sao đâu mà dì, dì cứ giữ lại cái đó mà dùng đi, cháu chịu lạnh tốt lắm.”
“Cái thằng nhóc này nói cái gì thế hả, còn khách khí với dì sao? Cứ coi như đây là nhà mình đi, huống hồ cháu lại làm cơm ngon như thế nữa.”
“Ăn ngon thật sao ạ?” Biên Nhược Thủy vừa nghe xong vẻ mặt lại sáng lên vui vẻ, khác hẳn với lúc nói chuyện với tôi ban nãy.
“Ừ, ngon lắm.” Mẹ tôi nở nụ cười dịu dàng, “Lúc nãy chẳng hiểu sao lại thành thế cả, chưa kịp khen cháu đã quay sang cãi với chú rồi.”
Biên Nhược Thủy cười ngượng ngùng, nhận lấy chăn trong tay mẹ tôi.
“Cháu cảm ơn dì.”
“Cảm ơn cái gì chứ…”
Thế đã xong chưa hả trời? Tôi đứng chống tay vào khung cửa đợi hai người bọn họ nói chuyện tới hơn mười phút, Biên Nhược Thủy cũng chẳng thèm liếc mắt qua nhìn tôi lấy nửa cái. Xem ra tôi lo lắng quá rồi, sao lại đi sợ hắn để bụng mà nghĩ quẩn chứ, nhìn cái bộ dạng khoa chân múa tay bây giờ thật muốn đánh cho một trận ghê.