Biên Nhược Thủy

Chương 24 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Tôi ngẩng đầu nhìn trời đêm, men rượu khiến trong lòng dâng lên một chuỗi cảm xúc lạ lẫm.



“Trước đây tao cảm thấy mình như sống trong mộng, giờ đầu óc hỗn loạn quá, giống như đang đi quanh một vòng tròn lớn, muốn đi ra mà không ra khỏi. Biết rõ là tử địa, nhưng vẫn không dám dùng kéo cắt một đường dứt khoát, không dám tự mình bước ra. Tao biết phía trước là vực sâu, nhưng tao vẫn muốn tự nhảy vào đó, không ai ở sau ép buộc tao, nhưng tao không sao dừng bước nổi. Cảm giác ấy cứ mơ mơ hồ hồ, tao muốn mô tả nhưng không mô tả được, muốn nói cũng không nói ra nổi…”



“Mày ở với Biên Nhược Thủy lâu rồi nên cũng giống nó hả? Sao tự nhiên cứ nói vòng vo thế… ha ha… tao buồn cười quá…”



“Mấy đứa chúng mày sao toàn nói thế? Tao nghĩ mình chả thay đổi gì cả…”



Lưu Duy chẳng thèm nghe tôi nói, nghiêng ngả dựa vào tôi cười to lên, vừa cười vừa gà gật buồn ngủ, thần trí không còn rõ ràng nữa. Tôi nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, bèn xốc lại, bắt taxi đưa hắn về nhà. Tuy tôi cũng uống hơi nhiều, nhưng vẫn hiểu nếu Lưu Duy ngủ rồi thì có dìu hắn cũng chẳng nhấc chân nổi.



Nhìn taxi chạy xa, tôi nổi hứng lè nhè gào với theo: “Thượng lộ bình an!” Tôi một mình đứng trên đường, bỗng nhiên cảm thấy người chẳng còn chút sức lực nào, nếu giờ ai quăng cho tôi một cái giường thì có ở giữa đường cái tôi cũng lăn ra mà ngủ tới sáng. Mệt quá đi mất, thoáng thấy ánh đèn taxi cách đó không xa, tôi đưa tay vẫy lại.



Tôi ngủ ngay trên taxi, còn chuyện làm sao taxi đưa tôi về tới đúng nhà thì không thể nào nhớ nổi. Tôi chỉ nhớ lúc xuống xe đã có Biên Nhược Thủy ra đỡ, dìu về tới tận cửa nhà.



Biên Nhược Thủy muốn đỡ tôi lên nhà, nhưng tôi đẩy tay hắn ra, giận dỗi nói: “Tớ không say, chả làm sao cả đâu, cậu muốn làm gì thì đi làm đi!”



Rồi tiếng cằn nhằn liên miên của mẹ lại vang lên, nói cái gì thì tôi cũng không nghe rõ lắm, một lát sau mẹ tôi đi ngủ, mà rõ ràng tôi cũng mệt muốn chết, nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lại cầm quần áo vào phòng tắm.



Biên Nhược Thủy đi theo tôi vào phòng tắm chỉnh bình nóng lạnh, sắp xếp mọi thứ thuận tiện xong thì ra ngoài ngay.



Tôi không mở vòi hoa sen mà mở vòi cho nước xả đầy bồn, tự dưng muốn ngâm mình một lát. Lúc đầu nước có hơi nóng, tôi vừa đưa chân vào đã phải rút ra ngay, đợi thêm một lát nữa cho nước nguội bớt mới dám vào nhảy vào.



“Mẹ kiếp, thoải mái quá!” Tôi rên một tiếng thỏa mãn, nhắm mắt lại cho đỡ mệt, cảm giác lâng lâng mờ mịt, tôi còn cảm giác được bên cạnh tôi đang có đứa con gái uốn éo nhảy khiêu khích. Mãi tới khi nghe tiếng gõ cửa tôi mới giật mình tỉnh lại, nước vẫn còn hơi nóng, xem ra nãy giờ tôi nằm ngâm nước nóng rồi ngủ quên mất.



Tôi không nghĩ ngợi gì, bước ra khỏi bồn tắm ra mở cửa, là Biên Nhược Thủy. Hắn liếc mắt nhìn tôi một lát rồi lập tức xoay người đi, tôi vội đưa tay kéo hắn lại, cười cười.



“Đừng đi, qua đây giúp tớ tắm…”



Tôi cảm nhận được rõ ràng hạ thân mình đang biến đổi, chẳng rõ do tác dụng của cồn hay đã lâu rồi không giải quyết chuyện ấy, tôi lôi Biên Nhược Thủy vào phòng tắm, ép hắn giữa cánh cửa và tôi, rồi dùng tay chặn lên cửa, không cho hắn chạy.



Lúc chạm tay vào Biên Nhược Thủy, tựa như có một dòng điện chạy thằng vào người tôi, tôi mặc kệ Biên Nhược Thủy có đồng ý hay không, vòng tay ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi đảo qua cổ liếm mút điên cuồng.



Thỏa mãn nghe thấy tiếng hắn bắt đầu thở dốc, tôi quờ quạng đưa tay vặn vòi nước nóng, hơi nước một thoáng đã tràn ngập căn phòng, khuôn mặt Biên Nhược Thủy bị hơi nước xông cho đỏ hồng lên, rõ ràng rất hưởng thụ, nhưng vẫn không chịu biểu hiện ra ngoài.



Tôi cởi áo khoác của hắn, gần như là xé luôn nó ra, mùa đông lạnh, Biên Nhược Thủy mặc trong ba lớp, ngoài ba lớp áo, lại còn vùng vẫy chống cự tôi, hai đứa cứ dùng dằng như thế một lúc. Cuối cùng tôi sốt ruột, đưa tay vào trong quần hắn nắm lấy thứ đã bắt đầu cứng lên kia, bỗng nhiên có chút cảm giác rung động, vừa di chuyển tay, vừa cố sức kéo quần Biên Nhược Thủy xuống



Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài khiến đám quần áo vứt vung vãi dưới sàn ướt nhẹp. Miệng tôi bắt đầu di chuyển xuống dưới, tay cũng không nhàn rỗi mà sờ soạng lung tung cố gắng tìm những điểm mẫn cảm của hắn, Biên Nhược Thủy vì kích thích của tôi mà hơi thở trở nên dồn dập nặng nề, vẻ mặt thống khổ như phải chịu một loại tra tấn vô hình.



“Sướng không?” Tôi vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai hắn, Biên Nhược Thủy né người sang bên tránh, tôi hiểu hắn định làm gì, mở miệng cắn nhẹ lên tai.



Biên Nhược Thủy vẫn im lặng, tôi quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn vội vàng cụp mắt xuống né tránh ánh nhìn của tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy tức giận dâng đầy người, quát to: “Tôi đang hỏi cậu, sao không trả lời hả?”




“Uống cái con bà mày ấy!” tôi bực mình chửi um lên, nếu không phải tại hắn thì việc gì tôi phải lãng phí thuốc đắt như vầy chứ.



Lưu Duy không thèm để bụng câu chửi rủa của tôi, đi ra ngoài, tôi cứ đứng đó mãi cho tới khi nghe có tiếng cửa phòng bên bị mở mới cảm thấy hơi lo lo, cũng ra ngoài theo.



“Đây là phòng Biên Nhược Thủy à?” Lưu Duy thản nhiên đi qua đi lại trong phòng.



“Ờ.” Tôi gật đầu, nói: “Không có gì hay đâu, đi ra ngoài đi, mày vào đây xáo đồ lung tung lại mất công hắn vào dọn dẹp lại.”



“Ây dà? Cái hộp này nhìn đẹp phết nha, không biết Biên Nhược Thủy để cái gì quý trong này đây?” Lưu Duy cầm lấy một cái hộp, loay hoay mở ra.



Tôi thực sự chẳng thèm để ý xem trong phòng Biên Nhược Thủy có những gì, nhưng nghe Lưu Duy nói, tôi tự nhiên cảm thấy chút buồn bực. Lưu Duy mở cái hộp ra, ngắm vật trong đó rồi chặc lưỡi: “Chỉ là cái ví tiền à, còn tưởng gì nữa chứ! Không lẽ là đồ do lớp trưởng lớp mình tặng hắn, ha ha..”



Tôi chỉ có thể cố kéo khóe miệng lên cùng cười với Lưu Duy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, sao mình tặng đồ mà hắn lại không dùng? Đặt trong hộp làm cái trò gì cơ chứ? … Tuy nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường.



“Rồi rồi! Đi ra ngoài nhanh lên đi..” Tôi đẩy Lưu Duy ra ngoài, vừa đóng cửa vừa hỏi: “Mày tới tìm tao làm gì? Không lẽ qua điều tra hả?”



Lưu Duy như bị tôi điểm trúng tim đen, lúng túng ra mặt, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, hắn vội khoát tay, nói lấp liếm: “Cái gì chứ, tao tới coi mày như nào rồi, xem nhà mày đã chuẩn bị tết tới đâu, nhân thể kiếm bữa cơm luôn…”



Tôi không thèm đáp lại, bỏ vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tới lúc sửa soạn tử tế hết rồi tôi mới chú ý, mẹ với Biên Nhược Thủy đều không có ở nhà, chắc là lại ra ngoài đi mua cái gì rồi.



Lưu Duy thấy tôi đi ra, bèn níu tay tôi lại, hỏi: “Mày đi mua pháo với tao không? Tao muốn đốt pháo quá..”



“Không phải là không được phép đốt pháo sao?”



Lưu Duy gắt lên, “Không cho đốt thì mấy tiếng pháo này ở đâu ra hả?”



“Đốt pháo thì phải ở chỗ quy định chứ? Toàn là mấy công ty lớn đốt thôi, bên khu dân cư này từ lúc gặp chuyện không may đã cấm không cho đốt pháo nhiều năm rồi.”



“Thế năm ngoái mày cũng không đốt à?” Lưu Duy tựa vào khung cửa nhìn tôi hỏi.



“Có chứ, làm lén ấy, sau chung cư này có một khoảng đất trống, năm nào tao cũng đi tới đó đốt pháo một mình.”



Lưu Duy lườm tôi một cái rách mắt: “Cái thằng điên này, còn đòi giả vờ! Đi với tao ra cửa hàng mua pháo đi, tao chở mày đi.”



“Mày làm gì đi xe tới đâu?” Tôi ló đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới.



“Tao đỗ xe ở ngoài, chỗ này không cho xe đậu.”



Tôi nghe xong tự nhiên thấy hứng khởi hẳn lên, cầm theo ít tiền rồi khóa cửa đi theo hắn. Tới chỗ đậu xe, tôi mới phát hiện chiếc xe Lưu Duy lái là xe tải, thiếu chút nữa là quỳ xuống ngay trước mặt hắn, loại xe này mà hắn có thể lái tới tận đây thì chắc hẳn đi trên đường chả có thằng nào dám tạt đầu hết.