Biên Nhược Thủy

Chương 25 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Cách đây một năm tôi có chạm tới xe tải vì muốn thi lấy bằng, mà đợt kiểm tra ấy vào đúng mùa hè, trời nóng như thiêu. Nhiệt độ trong xe tải rất cao, hơn nữa lái xe cần tập trung, tôi lái xe một hồi mà như người vừa nhảy xuống hồ, mồ hôi chảy ròng ròng, bước từ trên xe xuống chỉ muốn uống nước, từ ấy, cứ mỗi lần nhìn thấy xe tải là lại muốn uống nước.



“Mày muốn mua bao nhiêu?” Tôi hỏi Lưu Duy.



Lưu Duy giơ bàn tay ra lẩm nhẩm tính toán, rồi nói: “Năm ngoái ba tao mua tới hơn 5 ngàn tệ, còn được khuyến mại thêm một đống, dù sao hôm nay mua ít, chắc không có hàng tặng thêm đâu.”



Tôi gật đầu, theo Lưu Duy lên xe. Lưu Duy lái xe cũng khá ổn, ít nhất là tôi dám ngồi, còn lúc tôi lái thì ngay cả Lưu Duy cũng không dám ngồi bên, mẹ chỉ cho phép tôi lái con xe cà tàng sắp tã ra của nhà ông chú, lái nó đi trên đường cảm giác chả khác nào đang lái máy kéo.



Đi một hồi lâu mới tới chỗ bán pháo, tôi chưa bao giờ tới chỗ này cả, Lưu Duy nói cửa hàng này là nơi chuyên bán sỉ, so với việc lê thân tới mấy cửa hàng nhỏ thì tiện hơn gấp trăm lần, chưa kể mấy cửa hàng đó toàn lấy hàng từ đây. Hai đứa đi vào, cửa hàng đông người khiến tôi với Lưu Duy phải vất vả lắm mới chen vào nổi, lấy đủ hàng rồi lại vật vã chui ra tính tiền.



Vác mấy hộp pháo kép mua được đặt lên vào thùng xe, tôi mới phát hiện ra lái xe tải cũng có cái tiện của nó. Còn nhớ hồi đầu tháng ba năm nay, để chúc mừng sinh nhật Ban Hoa cùng lớp (cô bé này ngày trước là bạn gái tôi), tôi đã nổ hơn hai trăm viên pháo kép, toàn là loại lớn nhất, dài nhất, cuối cùng mặt nàng tái hẳn đi, hôm sau không thèm nói chuyện với tôi nữa. Rồi nàng chia tay luôn, chuyện này sau đó nhanh chóng trở thành truyện cười trong lũ bạn tôi.



“Này, mày không mua một ít cho Biên Nhược Thủy à? Làm sao chúng ta đốt pháo lại để hắn đứng cạnh mà nhìn được chứ, hai đứa chúng mày cùng đốt pháo cũng thú vị phết.” Lưu Duy nhắc.



Tôi nghĩ cũng đúng, Biên Nhược Thủy da trắng xương nhỏ, lại thêm tính tình như thế đúng là tuýp người lãng mạn ha. Tôi khẽ cười, lại đi vào cửa hiệu mua thêm một đống pháo hoa không độc, có chạm vào quần áo cũng không bắt lửa. Lúc đi ra đã thấy Lưu Duy nhăn nhở cười: “Nếu có thêm đèn lồng thì tốt rồi, hai đứa chúng mày cùng đứng dưới ánh trăng, Biên Nhược Thủy phe phẩy quạt ngâm thơ, mày ở bên cạnh đốt pháo kép…ôi mẹ ơi, tao cười chết mất…”



Tôi cũng cười theo, nhưng Lưu Duy cười cái câu mà hắn nói, còn tôi cười suy nghĩ của chính mình.



Lúc tôi về đã thấy mấy người họ hàng tới nhà chúc tết sớm đang ngồi trong phòng khách. Lâu lắm rồi không gặp lại khiến tôi cũng chẳng biết xưng hô ra sao, vào phòng cũng chỉ biết chào loạn dì ba cô sáu gì đó cho qua chuyện, còn mấy cô dì vừa thấy tôi thì đã xuýt xoa.



“Thiên Lộ đã lớn thế rồi à, lúc dì tới cháu mới đứng tới thắt lưng dì thôi.” Một người phụ nữ vẻ mặt hiền hậu mỉm cười nói.



“Thiên Lộ, không chào các dì đi à? Đây là dì ba, đây là dì hai, đây là bác, đây là dì tư..”



Tôi theo đà giới thiệu cao hứng của mẹ, cứ chỉ tới ai tôi cũng gật đầu chào một cái, nhìn bộ dạng mẹ hểnh mặt hất hàm sai khiến giữa đám chị em, tôi không khỏi ai thán. Mẹ tôi cũng chỉ có thể tự thể hiện một chút với những người thân thích mà thôi, dẫu sao mấy người anh chị em họ của tôi cũng chả ai hơn nổi tôi cả.



“Biên Nhược Thủy, theo tớ xuống dưới nhà đi.” Tôi kéo tay Biên Nhược ra cửa.



Biên Nhược Thủy mặt hồng nhuận, mấy ngày nay khí sắc có vẻ vẫn tốt, tuy rằng tôi còn ốm nhưng vẫn để mắt theo dõi hắn. Biên Nhược Thủy thấy tôi rủ cũng hăng hái cùng xuống dưới nhà.



“Sao lại lâu thế hả? Tao còn tưởng phải tự mình vác hết đống đó cho mày ấy.” Lưu Duy đứng hút thuốc dưới lầu, vừa nhìn thấy chúng tôi đã trợn mắt lầu bầu.



Biên Nhược Thủy và tôi nhìn nhau rồi cùng cười như đã hẹn trước. Ba chúng tôi đi tới chỗ Lưu Duy đang đậu xe, Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”



“Bọn tớ mua ít pháo, rủ cậu mang vào giúp.”



Biên Nhược Thủy “A” lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn tôi vui vẻ: “Thật à? Tớ thích chơi đốt pháo lắm, tết năm nào tớ cũng có ít tiền nên chỉ có thể mua được một dây pháo thôi, đốt được có mỗi một lần. Tớ muốn chơi được lâu hơn nên phá cả dây đi, chỉ đốt từng viên pháo một thôi.”



Lưu Duy đi trước bật cười, quay đầu lại nói với Biên Nhược Thủy: “Cậu cũng mất tỉ mẩn thật đấy, nhưng mà nhìn cậu thế này cũng là loại người thích làm mấy thứ ấy a!”



Tôi trừng mắt nhìn Lưu Duy, nhưng Biên Nhược Thủy cũng chẳng thèm để ý, vẫn hăng hái đi cùng chúng tôi. Tôi phát hiện ra gần đây tâm tình hắn càng ngày càng tốt, có lẽ là gần đến ngày tết, ai cũng không tự chủ được mà cảm thấy vui hơn chăng.



“Nhiều thế này à!” Biên Nhược Thủy tròn mắt.



Tôi còn chưa kịp đáp, Lưu Duy đã tiếp lời: “Không phải toàn bộ là của các cậu đâu, phần lớn là của nhà tớ đấy, nhưng nếu các cậu thích, hôm giao thừa tớ qua đốt pháo với hai người cũng được.”




“Thế cậu thích cái gì?” Biên Nhược Thủy tò mò hỏi lại.



Tớ thích gái đẹp, nghĩ thế nhưng tôi không dám nói ra, chỉ dám vung vít: “Tớ thích một quả bóng rổ bằng da hiệu Spalding, nhưng mãi vẫn không đủ tiền mua.”



Biên Nhược Thủy gật gật đầu: “Chỗ nào bán thế?”



“Chỗ nào bán thì cậu có tiền chắc?”



“Không có!” hắn đáp thẳng tuột.



Tôi cười lớn, “Không có tiền thì cậu hỏi làm gì chứ? Muốn tặng tớ chắc!”



Biên Nhược Thủy bị tôi chụp mũ như vậy thì nghẹn lời, thật đúng là người dễ xấu hổ mà, khiến tôi vui vẻ hẳn lên. Hắn im lặng một lát rồi lại nói: “Sau này tớ mà có tiền thì chắc chắn sẽ tặng cậu một quả.”



Tôi không ngờ hắn lại có ý đó thật, vội vàng giải thích: “Đừng, đừng, tớ chỉ thuận miệng nói thế thôi, không mua được cũng chẳng sao. Cậu đừng vì thế mà chạy ra ngoài làm thêm đó, tớ không muốn thành tội nhân đâu.”



“Không mà…” Biên Nhược Thủy cười yếu ớt.



“Vậy thì tốt rồi…”



Hai chúng tôi đi loanh quanh một hồi nữa, Biên Nhược Thủy dừng lại trước gian hàng bán giấy cắt rất lâu, tôi chắc mẩm hắn muốn mua mấy cái, lại còn nghe tiếng hắn trò chuyện cùng chủ hàng. Tôi đứng cạnh quay ngang quay ngửa, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, thế nào lại thấy ngay gương mặt quen thuộc của Trương Kỳ Kỳ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, cứ ra khỏi ngõ là gặp lại ngay người quen.



Tôi quay đầu lại, không nhìn Trương Kỳ Kỳ nữa, cô ta đang đi dạo với một đứa con trai, đương nhiên người đó không phải là Tiếu Vĩ mà là người khác. Nhìn mặt mũi không tới nỗi nào, phải cái hơi thiếu chiều cao. Thật không hiểu nổi loại con gái này, y chang thỏi cao su, kéo ra cũng được mà co vào cũng xong, suốt ngày dính vào con trai.



“Đi thôi!” Tiếng Biên Nhược Thủy vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi.



“Cậu không mua à?” Tôi nhìn hắn.



“Tớ không mua, tự cắt cũng được!” Biên Nhược Thủy nói giọng tự hào.



Lúc ấy tôi không để ý tới hắn nên biểu tình chẳng ra kinh ngạc cũng chả có tý khen ngợi động viên gì cho cam, Biên Nhược Thủy cũng chẳng ý kiến nhiều. Đi thêm một vòng nữa, tới cuối buổi chiều hắn đã mua được một cuộn giấy đỏ to.



Về tới nhà đã thấy mẹ tôi đang nhào bột, Biên Nhược Thủy vội vàng cất đồ rồi chạy đi giúp mẹ tôi, nhìn ánh mắt vui vẻ của mẹ, tôi cũng có cảm giác nhộn nhạo, muốn thử giúp một lần coi sao. Tôi rửa sạch tay, khều khều tay mẹ: “Mẹ, con cũng giúp mẹ làm bánh nhé!”



“Mày xê ra kia cho mẹ, bánh mày làm ai mà ăn được hả?” Mẹ càu nhàu.



Tôi nhăn mặt, lầm bầm: “Tay con đâu có dính độc đâu, mẹ nhào bột làm nhân rồi thì bánh của con có khó coi sao cũng ăn được mà!”



Mẹ vừa muốn nói thì bị Biên Nhược Thủy ngắt lời: “Dì, dì cứ để cậu ấy làm đi, cháu muốn ăn bánh cậu ấy làm.”



Mẹ nghe Biên Nhược Thủy nói xong cũng chả thèm ý kiến gì nữa, còn tôi thì chỉ lo hậm hực, giận mẹ không công bằng mà không để ý tới câu nói của hắn.



Tôi ngồi vật vã khổ sở mãi mới nặn được một cái vỏ sủi cảo, nhìn có hơi giống bánh bao một tý, nhưng bù lại rất là chắc chắn, sẽ không bị rách, nhân sẽ không bị lộ ra. Biên Nhược Thủy làm sủi cảo nhanh hơn tôi gấp mấy lần, cái nào cái nấy đều đẹp như khối kim nguyên bảo, vỏ mỏng nhân nhiều. Chưa đầy một tiếng sau đã làm đủ bánh cho bốn người ăn, nhìn mấy cái bánh sủi cảo to như bánh bao vừa to vừa méo của mình trong lồng hấp, tôi còn có cảm giác tự mãn rằng mình thành công rồi.