Biên Nhược Thủy
Chương 26 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Nhà tôi ăn tết năm nay khác hẳn mọi năm vì có thêm Biên Nhược Thủy, lúc ăn cơm chiều, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn thôi cũng đủ thấy no rồi. Nhà tôi có thói quen ăn một ít lót dạ vào chiều tối, rồi tới mười hai giờ đêm ăn sủi cảo. Cảm giác bốn người ngồi quanh bàn ăn có chút khác lạ, giờ này tôi đã tự xem Biên Nhược Thủy như một thành viên trong nhà, chắc hẳn mẹ tôi cũng nghĩ như thế rồi.
“Qua đây, lì xì của hai đứa này!” Mẹ tôi cầm hai bao lì xì đi vào.
Tôi nhanh tay chọn lấy bao dày, còn cái bao mỏng thì đưa cho Biên Nhược Thủy, mẹ nhìn tôi rồi cười khẩy một cái: “Mẹ biết trước là mày sẽ chọn cái bao dày, nên cố ý nhét toàn tiền lẻ ở trong ấy đấy.”
Tôi sửng sốt, mở bao lì xì ra nhìn, đúng là nhìn rồi chỉ muốn nghiến răng cho nát hàm, trong đó chỉ có chừng hai mươi, ba mươi tờ tiền loại mười tệ, mẹ tôi thiệt âm hiểm quá đáng. Không thể để mẹ đắc ý hoàn toàn được, tôi cười hề hề: “Con sớm đoán được mẹ sẽ dùng cách này để chỉnh con nên mới dành lấy cái bao dày, không để phần thiệt cho Biên Nhược Thủy.”
Biên Nhược Thủy nghe tôi nói vậy thì mỉm cười, cầm bao lì xì nhìn mẹ, nói: “Dì, cháu không thể nhận cái này được…”
Mẹ tôi đã sớm biết được hăn sẽ nói như thế, cho nên nhẹ nhàng nói với hắn, rằng đây không đơn giản chỉ là tiền, đây là tâm ý của bà. Kết quả là Biên Nhược Thủy cảm động nhận lấy, cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn cơm.
“Hai đứa nói mong muốn đầu năm coi nào!” Ba tôi giơ chén rượu lên nói.
Cả nhà cùng chạm chén, tôi uống một hơi hết cả chén rượu. Nhìn qua Biên Nhược Thủy, thấy hắn vẫn chưa nói gì, đành phải mở miệng nói trước.
“Con muốn năm sau hai đứa con có thể trở lại trường học, cùng học tập giống như trước.”
Ba tôi trừng mắt nói: “Còn học hành như trước đây thì mày khỏi đi học nữa cũng được đó.”
Tay tôi đang gắp thức ăn đành phải ngừng lại, bất đắc dĩ nói: “Cái giống mà con bảo không phải là cách học của con, mà là môi trường học ấy.”
Ba thôi không nói nữa, vẻ mặt coi bộ rất vui vẻ, mẹ tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, hỏi: “Nhược Thủy, cháu định làm gì?”
Biên Nhược Thủy nghe mẹ tôi hỏi thì ngẩn người ra, suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng đáp: “Cháu chưa có dự định gì cả..”
Không chờ Biên Nhược Thủy nói hết câu, tôi đã ngắt lời hắn: “Cậu không định cùng tớ quay lại trường học tiếp à?’
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh mà không ai hiểu rốt cuộc bởi vì sao. Mẹ bới cơm cho cả nhà, ba nhấp nốt ngụm rượu. Tôi đột nhiên hiểu ra được vấn đề ở đây là gì, lẽ nào mẹ tôi không muốn Biên Nhược Thủy đi học cùng với tôi, hay ba mẹ không muốn chi thêm tiền nữa.
Cảm giác được bầu không khí đang trở nên kỳ lạ, Biên Nhược Thủy vội mở miệng nói: “Hôm nay là giao thừa rồi, cháu hát cho chú dì nghe hen! Chắc mọi người chưa từng nghe cháu hát đâu. Nhà cháu bốn phía đều là núi, trước đây cháu hay hát to để nghe tiếng vọng lại. Mà mấy bài hát này chắc mọi người nghe cũng khó hiểu được, toàn là thổ âm cả, hơn nữa phải hát to.”
Bỏ đi, có chuyện gì thì để thương lượng sau cũng được, hôm nay là giao thừa rồi, đừng để cả năm bị dông. Tôi thả lỏng người, cố gắng lấy lại vẻ mặt thoải mái, vỗ tay động viên Biên Nhược Thủy, ba mẹ thấy thế cũng vui vẻ vỗ tay theo.
Biên Nhược Thủy không hề mất bình tĩnh, vốn dĩ tôi cho rằng hắn sẽ không định hát, ai dè lại hát thật. Bài hát ấy một từ tôi cũng không hiểu được, giọng hát không to lắm, nhưng so với giọng nói ngày thường của hắn thì cũng nghe lớn hơn nhiều rồi. Tôi không hiểu Biên Nhược Thủy đang hát gì, nhưng nhìn vẻ mặt, ánh mắt, động tác thì chắc bài hát này thuộc loại dân ca, cổ nhạc gì đó, tuy nhiên nếu xét quần áo của hắn thì chẳng hợp chút nào, tôi cố nín cười, nỗ lực trấn định tới khi kết thúc.
Bài hát của Biên Nhược Thủy làm không khí trong phòng thay đổi, mọi người thoải mái hơn, còn quay sang trêu chọc nhau, ba mẹ thì bắt đầu kể lại chuyện ăn tết khi hai người còn bé. Tôi ngồi cạnh, vừa nghe vừa nhắn tin, tin nhắn chúc mừng cứ báo tới liên tục, tôi lựa bừa lấy một cái rồi nhấn gửi hàng loạt.
Tôi đã chạy đi mua thêm mấy hộp pháo nữa, pháo mua mấy hôm trước với Lưu Duy đã bị tôi với Biên Nhược Thủy đốt hết sạch mấy hôm trước rồi còn đâu. Khệ nệ mang được pháo xuống lầu tới khoảnh đất trống sau khu chung cư đã thấy cả đám người ở đó rồi. Tôi nghĩ một lát, lại hì hụi đi tìm chỗ nào vắng vắng một chút, năm ngoái tôi khoái cái trò tụ tập lại đốt pháo lắm, nhưng năm nay có Biên Nhược Thủy, tự dưng lại thấy để hắn một mình với tôi thì tốt hơn là ở chỗ đông người.
Phải sắp xếp mọi thứ cẩn thận khá tốn thời gian, chỗ này cũng không tới nỗi nào, hơi khuất một tý, nhưng cũng có thể phòng chuyện pháo đi lạc. Tôi xem xét kỹ càng một lần nữa thấy không có vấn đề gì mới nhận ra còn thiếu Biên Nhược Thủy. Lẽ ra với cá tính hắn, thấy tôi làm gì đều xông vào giúp thì giờ này phải ở đây rồi mới đúng.
Vào nhà, chỉ thấy ba mẹ đang ngồi xem chương trình hài cuối năm, Biên Nhược Thủy không có ở phòng khách. Tôi đẩy cửa phòng hắn ra, thấy hắn ngồi trên giường, trên mặt đất toàn là vụn giấy bị cắt ra, trên tay còn cầm cây kéo, đang chăm chú làm gì đó.
“Cậu làm gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Tại sao cậu vẫn không thể coi chúng ta là người một nhà, tại sao cậu vẫn tự cho rằng mình chỉ là một người xa lạ không chút ý nghĩa?” Tôi hỏi lại Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy vẫn lặng lẽ, một lát sau mới chậm rãi đáp: “Chẳng lẽ không phải? Lẽ nào cậu muốn xem tớ là một thành viên trong gia đình của cậu sao, để rồi sau đó tớ được phép ung dung ăn không ngồi rồi?”
“Biên Nhược Thủy, cậu quá xem trọng nguyên tắc của mình rồi, thậm chí còn để nó át đi cả tình cảm nữa. Cậu thực sự muốn rời xa nhà tớ? Cậu muốn cứ như thế mà ra đi sao?”
Biên Nhược Thủy chậm rãi gật đầu, sắc mặt không thay đổi, “Đúng, tớ muốn rời xa cậu, dù không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tớ muốn rời xa cậu.”
Đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác đau đớn trong tim như bị ai cào xé hiện lên mỗi lúc một rõ ràng, tôi mở miệng, giọng nói khàn khàn, khô khốc:”Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem.”
Khuôn mặt Biên Nhược Thủy lạnh lùng nhưng vẫn trong trẻo không gì sánh được, tựa như những mũi dao làm bằng băng đâm thẳng vào tim tôi. Môi hắn mấp máy, từng câu, từng câu nói mà tôi sợ phải nghe nhất tuôn ra rõ ràng, rành mạch.
“Đúng vậy, tớ muốn rời xa cậu, từ cái ngày cậu đi tìm tớ, tớ đã có ý nghĩ muốn rời xa cậu. Nhưng tớ ích kỷ quá, tớ vẫn lún chân vào sâu, muốn được hưởng thụ cảm giác quan tâm của cậu. Mỗi ngày tớ đều tự dằn vặt mình, tớ là người đồng tính, còn cậu chỉ là người bình thường, tớ không nên để cậu bước chân vào con đường này, con đường này quá gian nan, Tống Thiên Lộ, cậu không đáng phải chịu những thứ ấy. Nhưng tớ không thể khống chế được tình cảm của mình, ngày nào tớ cũng tự giằng co, có nằm mơ cũng muốn cậu có thể yêu tớ, cho nên mỗi lần có cơ hội rời đi, tớ đều ích kỷ mà ở lại…”
“Cậu đừng nói nữa, tớ không muốn nghe!”
Tôi buông một câu ngắt lời hắn rồi định đứng lên, Biên Nhược Thủy kéo tay tôi, cầu xin: “Tống Thiên Lộ, xin cậu hãy nghe tớ nói hết, chỉ một lần cuối này thôi, sau này chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.”
“Có cơ hội hay không không do cậu quyết định.”
“Hãy nghe tớ nói hết đi, tớ chỉ cầu xin cậu một lần này thôi…”
Nghe giọng hắn, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt sau lưng mình khổ sở thế nào, ngoại trừ việc đồng ý, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Biên Nhược Thủy cố ép ra một nụ cười, “Việc xảy ra ở phòng tắm hôm cậu say rượu về nhà đã khiến tớ hiểu ra hết rồi. Kỳ thực hôm ấy không phải là cậu nằm mơ, tất cả đều là thật, cậu không hề ép buộc tớ, cậu đối với thân thể con trai không hề có cảm giác. Cậu biết không? Đêm ấy tớ rất vui…thật đấy, tớ cảm thấy vui thay cho cậu, nằm trong phòng cười suốt đêm, tớ vẫn chờ cái ngày mình bị báo ứng, rốt cuộc ngày đó cũng tới rồi. Cho dù tớ có si tâm vọng tưởng thế nào, thân thể vẫn không thể dối gạt được, Tống Thiên Lộ, cảm ơn cậu đã thành thực với tớ, khiến tớ tỉnh ra mà hiểu rằng giữa chúng ta không thể có cơ hội.”
“Sao cậu biết được chúng ta mãi không thể có cơ hội? Làm sao cậu biết được sau này tớ sẽ không thay đổi? Tại sao chỉ vì chuyện đêm đó mà kết luận chúng ta không thể?”
Nước mắt lại rơi, “Tống Thiên Lộ, đừng gạt tớ nữa, tự dối mình thì có thể thành sự thật được hay sao? Là tớ ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần tình yêu đơn thuần là đủ rồi, nhưng nếu không có chuyện ấy, không thể kết hợp được với nhau thì tình yêu mất đi ý nghĩa rất nhiều, việc này hẳn cậu phải hiểu rõ hơn tớ chứ?”
Nhìn hắn đau khổ, tôi chỉ có thể yếu ớt nói câu an ủi.
“Tớ thích cậu, thật sự đấy, tớ sẽ không tự dối lòng nữa.”
“Cậu không thích tớ!” Biên Nhược Thủy bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi túm chặt lấy cổ áo hắn, ép hắn phải nhìn thẳng vào mặt tôi, “Cậu dựa vào cái gì mà ép buộc suy nghĩ của cậu vào tớ? Cậu thực sự hiểu tớ sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu chỉ không muốn cô đơn, cậu không muốn thừa nhận cảm giác chống chếnh khiến cậu không biết phải làm gì, thế nên cậu mới giữ tớ ở lại để lấp đầy chỗ trống trong lòng ấy. Cậu thực sự yêu tớ sao? Cậu hãy tự hỏi mình đi, giả như tớ trở thành một người bình thường, chúng ta còn có thể quay lại trường học như lúc trước, cậu sẽ không đi tìm bạn gái nữa hay sao?”
Tôi lạnh người, tình cảm của tôi đối với Biên Nhược Thủy lúc nào cũng mờ mịt, cứ mãi có cảm giác lưỡng lự chần chờ, nhưng vẫn không muốn để mất hắn một cách dễ dàng, hắn là người rất có ý nghĩa với tôi.
Tôi cười lạnh, hỏi: “Nếu cậu là người bình thường, cậu có vì một người đồng tính không thân thích làm chuyện này không?”
“Có thể chứ, nếu người ấy là bạn của tớ, tớ cũng sẽ làm như vậy. Tống Thiên Lộ, cậu đừng mắc sai lầm nữa, cậu đừng cố chứng minh thích tớ làm gì, hãy nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cái hồ này sâu lắm, chỉ cần bây giờ cậu quay lại vẫn còn kịp, đừng ép mình tiến tới nữa có được không?”