Biên Nhược Thủy
Chương 27 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Tôi lặng lẽ buông lỏng nắm tay, chầm chậm nói với hắn: “Chưa có người nào bắt tớ làm việc tớ không thích.”
“Nhưng cậu không thể nào làm chuyện đó được…”
Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nói của Biên Nhược Thủy vang lên rành rọt từng chữ một. Chưa lúc nào tôi cảm nhận được nội tâm phức tạp của Biên Nhược Thủy rõ ràng như đêm nay, hắn không phải dạng người khiếp nhược như tôi vẫn tưởng, mà là loại người cố chấp, sự tự tôn và chấp nhất trong hắn khiến tôi có muốn lay động cỡ nào cũng không nổi.
“Cậu không thể để mặc ba mẹ được, tớ cũng thế thôi. Tớ không cho phép mình làm hại tới gia đình người khác, mẹ tớ không cho phép, dì cũng không thể nào đồng ý được. Tớ đã chịu nhiều ơn huệ của dì, vì dì, tớ sẽ không đưa con trai dì vào con đường không lối thoát…Tống Thiên Lộ, hãy vì ba mẹ của cậu, đừng tùy hứng nữa được không?”
Tôi cười khổ, lẳng lặng hỏi: “Vì sao…”
Tiếng chuông di động vang lên, tôi nhấn nút trả lời, tiếng mẹ tôi ồn ã vang cả ngoài di động, khiến cả hai đứa đều nghe rõ, bà muốn hai đứa chúng tôi về nhà ngay.
“Vì cậu không chỉ sống cho bản thân mình thôi. “ Cuối cùng Biên Nhược Thủy mới đáp lời tôi.
“Về nhà đi, có việc gì về nhà tính tiếp, ngủ sớm một chút, sáng mai còn dậy đi chúc tết nữa.”
Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy đi, hắn cũng không nhúc nhích, tôi quay đầu lại nhìn gương mặt kiên quyết của hắn. Tôi lẳng lặng buông tay hắn ra, nhưng cũng không hề cảm nhận được một chút cảm giác không muốn từ hắn.
“Nếu tối nay cậu không quay về với tớ, tớ sẽ ở trong phòng cậu chờ một đêm, đây là chìa khóa, nếu đêm nay cậu không trở về, chúng ta đường ai nấy đi, từ nay về sau sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.”
Biên Nhược Thủy cắn chặt môi, không nói tiếng nào, nhưng cũng không ra vẻ đồng ý.
Tôi vẫn còn một mong ước xa xỉ, cầu cho lúc tôi bước đi bước đầu tiên, Biên Nhược Thủy sẽ đi theo tôi, nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước, tôi không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nhìn.
Có lẽ tôi đang chơi đánh cược, tình yêu cũng giống như một trò chơi, mỗi người đều lấy thực tâm của mình làm vốn, người thắng cũng là người thua, người thua cũng là người thắng, cho nên trò chơi này cứ kéo dài không bao giờ chấm dứt, cuối cùng hai người chúng tôi đều bị tổn thương…
——————————————————————————————
“Biên Nhược Thủy đâu?” mẹ tôi ra mở cửa, hỏi.
“Đi sau ạ, cậu ấy về ngay thôi.” Tôi nói dối.
Mẹ gật đầu, che miệng ngáp một cái rồi dặn dò: “Mẹ mệt quá, mai còn phải dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, rồi còn đi chúc tết nữa, lát nữa Biên Nhược Thủy về thì hai đứa nhớ khóa cửa lại rồi hẵng ngủ nhé, mẹ đi ngủ trước đây.”
Tôi gật đầu, mẹ tôi vặn mình mấy cái rồi uể oải đi vào phòng, bên trong truyền ra tiếng ngáy của ba tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ sáng, còn sáu tiếng nữa là trời sáng, sáu tiếng nữa hắn có thể quay về được sao?
Tôi vào phòng Biên Nhược Thủy, bật đèn lên, cả căn phòng dán toàn tranh cắt giấy, đỏ tới nhức mắt. Nếu không phải nhìn thấy cả bốn bức tường toàn một màu đỏ tới vậy, tôi sẽ quên mất hôm nay là một ngày vui tới cỡ nào. Cũng không nhớ mấy tiếng trước mình còn vui vẻ cười đùa, thậm chí còn không dám nhớ tới sự chờ mong ngày này của mấy hôm trước.
Tại sao lại đem tôi lên vách núi rồi lại ném tôi xuống dưới vực? Biên Nhược Thủy nói tôi không chịu thừa nhận sự chống chếnh trong lòng mình, chính là cảm giác như thế này sao? Cậu có thể nhẫn tâm để tôi phải chịu cảm giác này sao?
Có thể hắn còn muốn trở về đây, nếu hắn có tình cảm, chắc chắn sẽ gạt đi được cản trở trong suy nghĩ. Tôi chậm rãi ngồi lên giường, từ từ bình ổn tâm tình của mình.
Vào lúc này, tôi chán ngán nhận ra: trên giường không có chăn. Tôi lại cái tủ quần áo tuy đã cũ nhưng vẫn còn giữ được nước sơn, mở cửa ra.
Chăn gối đều được xếp gọn đặt ngay ngắn trong tủ. Còn có mấy bộ quần áo hắn mượn của tôi, tất cả đều được giặt sạch sẽ, xếp trong ngăn dưới.
Tôi cẩn thận nhìn lại từng thứ một, cảm giác như trong lòng mình đang có thứ gì đó chết dần chết mòn. Không phải hắn tính sắp xếp mọi thứ thật chu toàn rồi mới đi, đây chỉ là thói quen của hắn, hắn vẫn hay dọn dẹp…tôi càng không ngừng tự an ủi mình, không muốn mình bị ngập trong cảm giác tuyệt vọng, tôi biết, nếu mình tuyệt vọng, sẽ không có cái gì gọi là hy vọng còn tồn tại nữa.
Tôi nghe tiếng đồng hổ chậm rãi đổ từng hồi chuông, đứng im lặng nhìn về phía cửa sổ. Giả như bây giờ dưới kia xuất hiện bóng của Biên Nhược Thủy, tôi chắc sẽ dùng cách leo ống nước giống hồi trốn nhà để gặp hắn để xuống ngay lập tức. Chỉ tiếc rằng đêm yên tĩnh, còn thứ mà tôi mong đợi lại chẳng xuất hiện. Tôi cảm nhận được khóe miệng mình có vị đắng chát, vừa đau đớn, lại như đang tự giễu mình. Tôi rời cửa sổ, không muốn đối mặt với hiện thực ngoài cái khung chữ nhật đó.
Đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, không hiểu có phải do ảo giác hay không mà tôi như lúc nào cũng nghe thấy tiếng chó sủa cách đó không xa. Thú nuôi ở khu vực này không nhiều lắm, có thể là bên ngoài đang có gì đó…
Tôi bước dài tới bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn xuống dưới. Gió lạnh mang theo hạt tuyết ập đến đập vào mặt tôi, khiến hai mắt rát rát. Tôi vội nhắm mắt lại, lấy tay dụi dụi, cố gắng nheo mắt nhìn lại…chẳng có gì ngoài những tán cây đang xào xạc theo luồng gió, cái lạnh của đêm khiến tôi rùng mình tỉnh táo.
Trời đã nổi gió, thời tiết lạnh thế này rồi, Biên Nhược Thủy, cậu còn có thể đi đâu được đây?
Tôi cảm nhận được mùi máu tươi từ trong miệng mình, trong đầu chỉ toàn tiếng gió ù ù thổi qua. Tôi không suy nghĩ, đi thẳng vào trong phòng lấy thêm áo, vừa mở cửa tủ, một cái hộp đen đã rơi ra.
Câu nói ấy khiến tôi vừa cảm động, vừa mắc cười, từ sau đợt nghỉ đông, thái độ của ba mẹ đối với tôi đều đã thay đổi. Sự thay đổi ấy không khiến tôi mừng mà còn làm tôi bất an, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy áp lực. Tôi nghĩ mọi việc rốt cuộc đều có nguyên nhân, thế nhưng lý do lại không thể nói rõ ra được.
Lúc soạn sách vở chuẩn bị đi học, tôi mới nhớ tới tờ giấy Chung Giai đã đưa mấy hôm trước, lần vào trong túi quần, vẫn còn, chỉ hơi nhàu nát một chút, tôi móc ra mới phát hiện cả giấy lẫn quần đều bị mẹ tôi tống hết vào máy giặt. Nếu tờ giấy đó vẫn còn đây thì chứng tỏ bà không thấy gì hết, thực ra xem cũng chẳng sao, dù sao thì người như Chung Giai cũng không nói tới chuyện gì đáng để bí mật đâu.
Tôi tới lớp thì mọi người đã đến đông đủ hết rồi, tôi lần nào cũng là người đi muộn nhất. Vẫn giữ thói quen cũ, tôi lân la mượn vở bài tập của Chung Giai để chép. Liếc mắt dò hỏi Chung Giai, cô ngượng ngập nói: “Muốn mượn tham khảo thì cầm đi!”
Tôi mỉm cười, quả nhiên dùng từ “tham khảo” thì tốt hơn.
Trước giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người đều đi ăn tối hết, với lớp chúng tôi thì đi ăn cơm tối là một việc khá khó khăn. Căng-tin trong trường cách khu nhà học ít nhất là 400m, chưa kể lớp tôi còn ở trên tầng 6, có đứa vừa nghe tiếng chuông hết giờ đã vội vội vàng vàng phi ra ngoài, chưa đầy 10 phút sau đã ăn xong đi về, cũng không có ai mua đồ lên lớp ăn. Thế nên mỗi lần tôi thu dọn sách vở chuẩn bị đi ăn đều gặp rất nhiều người quen quay lại lớp, Chung Giai cũng là một trong số đó.
Tôi rất hiếm khi thấy cô ăn, cho nên vẫn hoài nghi liệu cô ta có phải là mình đồng da sắt hay không. Tối nay tôi tính không đi ăn, bài tập chưa làm vẫn còn rất nhiều, phải tranh thủ lúc này chép bổ sung. Chung Giai ngồi cạnh tôi lôi thứ gì đó ra ăn, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Chung Giai đang ăn một miếng bánh bích quy rất to, loại bán lẻ, loại bánh quy này tôi đã từng ăn qua rồi, hồi trước nhìn Biên Nhược Thủy ăn suốt một tuần nên cũng hiếu kỳ mà lấy ăn thử. Lúc tôi nếm thì bánh đã hơi mềm đi, thậm chí có nhai cũng chẳng cảm thấy vị gì, Biên Nhược Thủy thà ăn thứ bánh ấy chứ nhất định không động vào những thứ đã mua cho tôi.
Tôi nhận ra mình vừa thất thần một lúc lâu, vội vàng cúi đầu xuống chép nốt bài tập, lúc chép xong vẫn còn dư ra năm phút nữa, tôi chép miệng, quyết định xuống dưới mua thứ gì đó ăn được.
Hình ảnh túi bánh bích quy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi không thôi, giống như người bị thôi miên, càng lúc càng bị chi tiết ấy ám ảnh. Tôi rẽ vào siêu thị mua lấy một đống đồ ăn rồi cả đồ ăn vặt nữa, cũng chả thèm nhìn xem là mua những gì, tới lúc tính tiền mới phát hiện nữ sinh ở bên cạnh cứ lấm lét liếc nhìn tôi, lúc tôi nghiêng đầu nhìn lại thì các cô đã chạy mất tăm rồi.
Không hiểu ra sao nữa, hồi còn ở trường cũ tôi cả ngày gây chuyện, bị người ta tò mò nhìn theo cũng là chuyện thường tình. Nhưng từ khi chuyển tới trường này, tới sở trường chơi bóng rổ cũng chưa một lần thể hiện, thế mà không hiểu sao vẫn thu hút ánh mắt của người khác. Lẽ nào tôi không giống mấy đứa học sinh gương mẫu? Người ta vừa liếc mắt nhìn qua một cái là biết tôi khác bọn họ.
Cuối giờ tự học, tôi đưa mớ đồ ăn cho Chung Giai đang thu dọn sách vở, nói: “Mua cho cậu ăn đó.”
Chung Giai kinh ngạc nhìn tôi: “Tại sao? Sao lại mua cho tớ?”
“Không biết, thích thì mua thôi!”
Tôi thành thật, thực ra tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mua đồ ăn cho Chung Giai, chỉ là tự nhiên rẽ vào siêu thị, rồi cũng tự nhiên mua nhiều thứ đến thế. Mua rồi lại chẳng biết dùng làm gì, tôi thì không ăn rồi, trong cả lớp này lại chỉ quen mỗi mình Chung Giai.
Chung Giai lúng túng, tôi đoán chừng cô nàng không dám nhận, bèn nói gọn lỏn: “Nhiều thứ như vậy mà không chịu nhận giùm cái, cậu không ăn là tớ ném đi đó, dù sao tớ cũng không ăn thứ này.”
“Đừng lãng phí thế!” Chung Giai luống cuống, giằng lại gói đồ ăn: “Cảm ơn cậu, coi như là quà của bạn bè vậy.”
Tôi gật đầu, vốn dĩ tôi đã coi cô là bạn bè rồi, hồi tôi còn ở lớp cũ, ai có cái gì cũng chia cho mọi người cùng ăn, không quan tâm là nam hay nữ, ai lại đi quản nhiều thế chứ.
Kết quả là tới hôm sau, Chung Giai chuyển chỗ, tôi thấy hơi khó hiểu. Thầy giáo chuyển chỗ rất bình thường, chỉ là chuyển cô sang bàn cạnh tôi, hai đứa ngồi một mình ở hai bàn thì trông có hơi kỳ cục. Không phải lý do là tôi làm phiền tới chuyện học hành của Chung Giai đấy chứ? Nhưng không phải đã qua một tháng rồi sao, không thể nào có chuyện ấy được! Hơn nữa, tôi nghĩ Chung Giai cũng không phải dạng người tôi có thể gây ảnh hưởng tới được.
Giờ tự học buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi tôi lên văn phòng, đây là lần gặp riêng đầu tiên của hai thầy trò từ hồi tôi mới vào lớp tới nay. Bình thường thầy giáo ngoài chuyện lên lớp, còn lại đều ở trong văn phòng làm việc, dẫu sao chuyện ở lớp cũng không cần giáo viên quản lý làm gì. Hơn nữa thầy cũng là giáo viên xuất sắc, cũng coi như là nhân vật nổi tiếng trong trường cũng được, có bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường.
Lúc tôi đi vào, thầy đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi hắng giọng chào, thầy mới biết tôi tới, mở mắt nhìn.
“Tống Thiên Lộ phải không, thầy vẫn muốn gặp em lâu rồi, hôm nay cố ý bỏ hết mọi chuyện để gặp đây.”
Ngữ khí của thầy cũng có thể coi là ôn hòa, tôi chưa từng một lần tiếp xúc với thầy, cho nên chưa được lãnh hội thứ nghiêm khắc mọi người vẫn hay nói. Vẫn hay nghe nói thầy chủ nhiệm lớp tôi nam nữ gì đều đánh không kiêng dè, vậy thì lần này cho gọi tôi tới, hẳn là muốn xả giận, dù sao cũng đã một tháng rồi.
“Thầy có ba chuyện muốn nói với em, có thể nói lâu đấy, chúng ta cứ từ từ cũng được, em qua đây ngồi đi.”
Thầy chỉ cho tôi một cái ghế cạnh đó, tôi vội vàng đáp ngay: “Thôi thầy ạ, em đứng quen rồi, nếu thầy bảo em ngồi thì em thấy không thoải mái lắm.”
Thầy chủ nhiệm nghe xong liền mỉm cười, cười tới mức tôi nổi hết cả tóc gáy lên. Thầy lại chỉ vào ghế, nói: “Ngồi đi, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện vui thôi, mà nói chuyện bình thường em mà không ngồi thì thầy khó nói chuyện lắm. Em ngồi đi?”
“Vâng vâng…” Tôi vội vàng kéo ghế lại ngồi.
Thầy im lặng giây lát rồi lôi một tờ giấy ra, mở ra đọc lướt một chút rồi ngẩng đầu nói với tôi: “Vậy nói chuyện của Chung Giai trước nhé!”
Tôi gật đầu đồng ý. Tôi biết chắc thầy muốn giải thích chuyện tại sao lại đổi chỗ, rồi nhân đó mà xả hết chuyện của mình.
“Em xem cái này đi…” thấy chủ nhiệm đưa cho tôi một tờ giấy.