Biên Nhược Thủy

Chương 28 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Tôi đón lấy tờ giấy, trên đó toàn chữ là chữ, nhưng chữ nào chữ nấy ngay ngắn, dễ đọc. Tôi đọc lướt qua một lần, là thư Chung Giai viết gửi cho thầy giáo. Càng đọc tôi càng thấy có điểm không đúng cho lắm, càng lúc càng thấy kỳ quái, trong thư viết rõ tôi thích cô ta ra sao, tại sao khiến cô cảm thấy không yên, làm sao khiến cô cảm thấy mình không thể sống thoải mái. Hơn nữa, Chung Giai còn khẳng định tất cả không phải nói bừa, tất cả đều là chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi, chỉ có điều, những chuyện ấy đối với tôi chẳng có gì đáng nói, còn cô ta thì lôi từng cái ra phân tích tỉ mỉ. Chuyện tôi mua đồ ăn cho cô ta cũng được viết ra trong ấy, hơn nữa lại còn là chứng cứ hữu dụng nhất.



“Thầy, em hoang mang quá, trước đây em là đứa thoải mái, lúc nào cũng có thể cười to được, nhưng giờ em làm gì cũng không được thấy tự do như trước nữa. Em nghĩ chuyện cậu ấy theo đuổi em không có gì tốt cả, em lại không thể từ chối lòng tốt của cậu ấy, cho nên em muốn cách xa một chút. Em không muốn thương tổn ai, đây là cuộc sống, không phải tiểu thuyết, em hiểu chúng em không thể tới được với nhau, mà em, cũng không thể cho cái mà cậu ấy muốn, em vẫn còn là học sinh…”



Đó là đoạn cuối, xem xong tôi lạnh hết cả người, có lẽ cái tội đã được định sẵn cho tôi mất rồi. Là nên nói cô ta quá tự kỷ? Hay là nên nói tôi trời sinh đã mang khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt đây?



“Thầy, em không có gì để nói cả.” Tôi đặt lá thư lên bàn.



Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, cười cười: “Thầy biết em không có ý gì cả, thầy biết ánh mắt khi em nhìn cô bé kia, chắc chắn không phải là thích.”



Tôi không ngờ thầy lại nói thẳng ra trước mặt học trò suy nghĩ của mình như vậy, nhưng nếu tính tới khía cạnh là một cuộc trò chuyện giữa thầy trò, ít ra thầy đã cho tôi một ấn tượng tốt. Tôi đưa mắt nhìn thầy, hỏi: “Vậy thầy đưa cái này cho em xem làm gì?”



Thầy rút ra một điếu thuốc, rồi rút thêm điếu nữa đưa cho tôi: “Em hút không?”



Tôi xua tay: “Không ạ!” đây là một cái bẫy.



“Em từ chối thì thầy cũng biết em hút!”



“Thầy có biết thì em cũng không thể nhận thuốc của thầy được.”



“Em châm lửa cho thầy được không?” Thầy đưa cho tôi bật lửa.



Thật kỳ lạ, tôi tự nhiên lại ở trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, tự tay châm lửa cho thầy hút thuốc, tôi nhớ những khi thầy lên lớp đều có mùi thơm dễ chịu, là mùi xà bông do tắm rửa thường xuyên mà có, không biết thầy một ngày phải tắm tới bao nhiêu lần để có thể lưu được mùi hương ấy suốt những lúc ở trường.



Thầy vừa hút thuốc vừa nói chuyện với tôi: “Thực ra Chung Giai rất thích em…”



“Thích người khác mà lại bảo người ta thích mình, cô ấy không phải mắc bệnh chứ?” Tôi kích động ngắt lời thầy.



Thầy không để tâm chuyện bị tôi ngắt lời, vẫn bình tĩnh chậm rãi nói tiếp: “Cách nghĩ của mỗi người khác nhau, có người thì sự tự phụ của họ chính là nguồn gốc của sự tự ti. Tuy thành tích học tập của Chung Giai rất tốt, nhưng quan hệ với các bạn cùng lớp không được tốt cho lắm, em xem cô bé tính tình phóng khoáng, lại hay nói cười, thế nhưng bởi hay nói mà không suy nghĩ kỹ nên hay làm mất lòng người khác. Thầy nói với em những điều này cũng không có ý gì, chẳng qua là sợ em hiểu lầm nên mới giải thích rõ nguyên nhân thôi.”



Tôi gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy sau này em có nên bày tỏ thái độ dứt khoát với Chung Giai không?”



Thầy lắc đầu: “Không cần!”



“Vậy hai việc nữa là gì ạ?” Tôi cảm thấy nhẹ lòng đi, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, đúng là thầy tìm tôi nói chuyện bình thường thật.



Thầy liếc mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, nói với tôi: “Giờ thầy phải đi họp, tối nay em tới nhà thầy ăn cơm đi, thầy nấu.”



Tôi trợn tròn hai mắt nhìn thầy, thầy ấy không phải nói đùa đấy chứ hả? Mời học sinh tới nhà thầy ăn cơm hả? Mà tự tay thầy ấy làm cơm cho học sinh sao? Hay là thầy ấy ngứa mắt tôi từ lâu, mời tôi tới ăn rồi nhân cơ hội đó hạ độc?



Thầy chủ nhiệm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi, “Nhà chỉ có mình thầy thôi, ăn một mình thì buồn lắm, cho nên bình thường vẫn hay mời học trò tới nhà ăn. Hôm qua ra chợ lại mua được mấy con cua nên nhân thể mời em tới ăn luôn, đừng quên nhé, tầm chiều tối qua nhà thầy. Nếu em mà trốn thì có ngồi trong lớp thầy cũng lôi ra ấy, dù sao thì có ngồi trong lớp em cũng có nghe giảng đâu mà..”



Thầy nói xong vội vàng cầm theo tập tài liệu ra khỏi phòng, để lại tôi còn ngồi lại ú ớ như thằng ngốc. Lúc tôi về lớp, túm đại lấy một đứa bạn đang ngồi học, hỏi nó xem có phải thầy chủ nhiệm vẫn hay mời học trò tới nhà ăn cơm không.



“Đúng rồi!” Đứa bạn trả lời, cũng chẳng thèm để ý coi ai đang hỏi, đáp xong lại cắm cúi làm bài tập tiếp.



Hãy còn chưa tin, tôi túm lấy bảy, tám đứa cùng lớp nữa hỏi lại, ai cũng quý lời như vàng, ngoài câu khẳng định ra thì không có lấy thêm một lời nữa. Hỏi chán chê rồi tôi tự rút ra kết luận cuối cùng, chủ nhiệm lớp tôi tính tình kỳ quái. Nghiêm thì có nghiêm đấy, nhưng toàn nói những lời thật lòng với học trò, thầy bảo học sinh đứa nào cũng như con thầy, ai cũng có thể tới nhà thầy được.



Hết giờ tự học buổi chiều, tôi tới nhà thầy chủ nhiệm, thầy ở bên dãy nhà dành cho giáo viên ngay sau ký túc xá nam. Trong nhà sạch sẽ tới mức khiến người ta muốn khùng lên, đồ vật đều là những thứ sáng màu, nhìn chỗ nào cũng không tìm thấy nổi lấy một vết bẩn. Tôi đẩy cửa ra, ngần ngại không muốn vào.



“Vào đi, không sao cả…”



Thầy mặc thường phục, nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, tôi chọn lấy một đôi dép đậm màu thay vào rồi chậm rãi đi vào phòng.



“Cơm được rồi, qua ăn đi!” Thầy nói vọng ra với tôi.



“Nhanh thế ạ?” Tôi ngạc nhiên, lúc thầy đi họp là tiết cuối của chúng tôi, vừa tan họp về nhà đã làm cơm được ngay rồi sao.



Tiếng thầy từ trong bếp vọng ra, “Ừ, trưa nay thầy đã chuẩn bị hết rồi, giờ về nhà chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, em đi rửa tay trước đi!”



Tôi tự giác kiếm nhà vệ sinh, chui vào đó rửa tay đủ ba lần sạch sẽ, rồi nhìn lại mình trong gương coi quần áo đã sạch sẽ chưa, đề phòng đương lúc sắp ăn lại bị thầy đuổi ra ngoài thì nguy. Cứ nên kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn.



“Mặc cái này vào!”



Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy thầy chủ nhiệm đứng chờ sẵn, đưa cho một cái nhìn na ná như tạp dề, tôi há hốc miệng, nhìn thầy thản nhiên mặc vào, vuốt lại cho thẳng nếp rồi im lặng ngồi vào bàn ăn.



Nếu tôi mà sống giống thầy thế này thì chắc chắn sẽ mệt chết, cái gì cũng phải ngăn nắp, chỉnh tề, ăn một bữa cơm mà cũng có cảm giác gò bó như này. Không biết là tác dụng tâm lý hay cái gì mà thậm chí tôi còn nghĩ màu sắc, mùi vị những món ăn này so với của nhà tôi chỉ có hơn chứ không có kém.



Ngồi ăn cơm không ai lên tiếng, tôi ăn được nửa bữa thì không nhịn nữa, đành phải đánh tiếng hỏi: “Thầy, không phải thầy có chuyện muốn nói với em sao?”



Thầy ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát rồi đáp: “Ăn cơm đi, ăn xong rồi hẵng nói.”



Tôi mừng thầm trong bụng khi nghe thầy nói thế, ăn xong rồi mới nói chuyện thì chắc chắn là sẽ bỏ được tiết tự học đầu tiên tối nay, cho nên tôi cố ăn chầm chậm, tranh thủ kéo dài buổi nói chuyện tới hết tiết hai giờ tự học.


Tôi không biết mình đang bị điên hay sao nữa, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp không ngớt, có thể là tôi đã đoán sai, người này chắc gọi nhầm số, hoặc cũng có thể là lũ bạn cũ. Nhưng những lý do này không đủ để nén lại tâm trạng đang kích động của tôi, giống như biết rõ rằng mình đang mơ mộng hão huyền, nhưng vẫn không thể nhịn được mà tiếp tục mơ ước.



Đi qua trạm điện thoại công cộng nào tôi cũng để mắt kiếm tìm, mỗi lần không phải là người tôi đang tìm thì lại thấy buồn. Tôi nghĩ hành động này của mình không khác kẻ điên là bao, thành phố lớn như thế này, nếu chỉ cần làm như vậy đã gặp được người ta thì đúng là ông trời đã cho tôi hưởng ưu đãi quá lớn rồi.



Đi tới khi người mệt mỏi rã rời, tôi mới tìm một siêu thị mua lấy hai bình nước lạnh uống, đang tính cất di động lại vào trong cặp sách thì đã thấy một túi nilon đặt trong đấy. Tôi kinh ngạc vì không hiểu tại sao lại có thứ này trong cặp mình, mở túi ra mới phát hiện trong đó toàn là thuốc trị cảm cúm, nhức đầu.



Ít nhất là có người lặng thầm quan tâm tới tôi, nếu như là cậu, tôi nghĩ chắc mình đã vui tới phát rồ lên rồi, nhưng nếu người ấy không phải là cậu, tôi cũng cố ép mình nghĩ đấy là cậu mới thôi. Một tháng trôi qua, không giây phút nào là tôi không tự gạt mình như vậy.



Nếu sớm biết chỉ cần nghĩ như thế cũng có thể khiến tâm trạng mình vui hơn thì tôi đã không để Biên Nhược Thủy đối mặt với sự thực. Tôi hít sâu, nhấn nút gọi cho thầy chủ nhiệm, chắc bây giờ thầy đang ngồi ăn cơm trong căn nhà sạch không một hạt bụi của mình rồi.



“Em nhớ về trước giờ tự học buổi tối, thầy sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này.”



Tôi biết thầy đang gạt tôi, nhưng vẫn bắt xe bus đi về trường. Thầy đứng đón tôi ở cổng trường, vừa thấy tôi xuống xe đã vẫy vẫy tay ra hiệu tôi qua đó.



Gương mặt thầy rất bình thản, nhưng tôi không ngờ câu đầu tiên thầy nói với tôi lại là câu xin lỗi: “Lúc nãy là thầy sai, thầy nóng quá nên mới đánh em.”



Tôi thực sự không biết nên đáp lại thế nào, không hiểu thầy đang có ý gì, với hành động của tôi lúc ấy, bất luận là với giáo viên nào đi nữa cũng đâu tới lượt thầy phải nhận lỗi, huống hồ thầy đã có tiếng là đánh học sinh không cần lý do rồi.



“Lúc ấy cả lớp đều nhìn chúng ta, em có chịu oan ức thì chờ tan học hẵng trình bày riêng với thầy, đang giờ lên lớp mà chống đối thế thì mất mặt cho tôi quá. Không thì cuối tuần này em qua nhà tôi ăn cơm nhé, tôi làm món ngon bù cho em vậy.”



Nhìn biểu tình cầu hòa của thầy, tôi chỉ biết giơ tay lau mồ hôi lạnh, sao hôm nay lắm chuyện tốt quá vậy, tôi cũng chẳng để bụng mà quên đi.



Quả thực, mấy ngày sau đó, thầy chủ nhiệm không nhắc lại chuyện hôm đó với ai, trong lớp vẫn giữ thái độ bình thường với tôi, nhiều khi tôi không muốn tới nhà thầy ăn cơm, thầy liền đem cơm hộp tới trường đưa cho.



Túi thuốc trong cặp và dãy số điện thoại xa lạ hôm ấy không có ai nhắc tới, tất cả đều quay trở lại bình thường, nhưng cuộc sống của tôi bắt đầu có chuyển biến, chậm rãi, từ từ…



Trong đội bóng rổ của trường, trừ tôi với thành tích học tập vô cùng thê thảm ra thì ai cũng được coi là khá khẩm, mà theo ý tôi là khá xuất sắc. Trường tôi đối với các lớp năng khiếu cũng có đãi ngộ tốt, nghe nói vào kỳ nghỉ hè thường có giải thi đấu, nếu thành tích khá còn có thể được huấn luyện viên mời đi ăn nữa.



Quan hệ của tôi với Đổng Ba vẫn còn trong giai đoạn âm thầm, giả như có tác nhân châm ngòi vào, hai chúng tôi chắc chắn sẽ không yên lành như bây giờ. Và hai tuần sau đó, tôi được diện kiến khuôn mặt Phó Tử Vân trong truyền thuyết, cũng bình thường, ít nhất là cũng thuộc vào tầm trung trong số những cô bạn gái tôi đã từng quen. Có lẽ bởi vì Phó Tử Vân có quá nhiều điểm xuất sắc nên mới khiến nàng nổi tiếng tới như vậy.



Phó Tử Vân học bên chuyên văn, nghe nói từ lúc vào trường tới giờ chưa lần kiểm tra nào đứng dưới vị trí thứ ba, lúc thành tích tốt nhất thì điểm kiểm tra đứng nhất toàn trường, gần như là tuyệt đối, lúc thành tích không tốt cũng chỉ cách điểm người đứng thứ hai một chút thôi.



Không những thế, cách học lãng tử của nàng còn làm cho người khác ghen hơn, lên lớp, ăn ngủ nghỉ rất bình thường, lúc hết giờ thì chỉ nghe thấy mỗi tiếng cười đùa, trêu chọc bạn của nàng trong lớp mà thôi.



Nếu chỉ bởi thành tích tốt, thêm nhan sắc dễ coi thì Phó Tử Vân cũng không thể coi là đáng ngưỡng mộ được. Cái làm người ta nghĩ thế về nàng chính là điều kiện gia đình, mỗi ngày đều có xe hơi đưa đón, hơn nữa, nhà nàng lại ở trong khu biệt thự sang trọng, giữa ngôi trường đầy học sinh nghèo khó này thì chuyện đó rất đáng ngưỡng mộ.



Lúc nghe những lời người ta kể về nàng, trong đầu tôi chỉ có hai ý nghĩ, ý nghĩ thứ nhất là người như thế tôi thấy quen ghê gớm, sau mới nhớ ra, Phó Tử Vân này giống hệt mấy nhân vật chính trong mớ tiểu thuyết đồng tính Chung Giai hay đọc, chỉ thay đổi mỗi giới tính mà thôi; ý nghĩ thứ hai là người như thế sẽ chết sớm, không phải tôi trù ẻo gì cho cam, mà từ hồi còn nhỏ mẹ tôi vẫn hay dặn rằng, không nên thèm muốn cuộc sống giống những người quá xuất sắc, những người như thế thường không sống lâu.



Đợt kiểm tra chất lượng thứ hai tôi tự nhiên cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều, tuy là vẫn xếp chót bảng, nhưng số điểm cách người ngay phía trên đã được rút ngắn đi rất nhiều. Lẽ nào thầy chủ nhiệm lớp có tà chú gì đó? Bình thường tôi ít khi nghe giảng, chỉ thỉnh thoảng mở sách ra đọc lướt vài lần, nhưng đầu óc tôi không tập trung nổi, có cố nhồi nhét cũng không thể vào được, cái này lẫn với cái kia là chuyện thường. Cho nên tôi nghĩ mình có học cũng không khá nổi, giờ lại có bước tiến bộ nhiều tới thế, không khỏi cảm thấy vui sướng.



Lần đầu tiên tôi để ý thăm dò điểm tuyển sinh của mấy trường đại học thể dục thể thao, điểm tuyển về thể thao không rõ lắm, nhưng điểm văn hóa khá thấp. So với thành tích lần kiểm tra gần đây của tôi cũng không hơn là bao, phát hiện này khiến tôi thấy hưng phấn, cảm giác cuối cùng cuộc sống cũng có màu sắc hơn.



Khi cầm bóng rổ tới sân tập, tôi để ý một bảng danh sách màu đỏ thẫm dán trên tường, bèn liếc nhìn một cái, vừa hay thấy cái tên Phó Tử Vân, cũng bởi lẽ cái tên này xuất hiện khá nhiều. Không chỉ đứng nhất môn văn, mà còn đứng hàng top các môn khác, người như thế này đúng là đáng để người ta ao ước.



Tôi vừa nghĩ vừa tới sân bóng rổ, bỗng nhiên đằng sau có người gọi tên tôi, vừa quay đầu lại đã thấy một nữ sinh lạ hoắc chạy tới.



“Phó Tử Vân nhờ tớ đưa cái này cho cậu!” Cô ta dúi vào tay tôi một bức thư.



Sau buổi tập, tôi ngồi nghỉ dưới bảng ném bóng, chợt nhớ tới bức thư hồi nãy bèn thuận tay mở ra đọc. Nhìn ánh mắt ngờ vực xen lẫn đố kỵ của Đổng Ba, tôi mới nhớ hồi xưa mình cũng từng có ánh mắt như thế, không biết hồi đó Tiếu Vĩ có cảm giác sung sướng như tôi bây giờ không.



“Tiết tự học thứ ba này em sẽ trốn tới cầu Hồng đợi anh, anh đến đó nhé.”



Thật mạnh mẽ, tôi thầm than một tiếng, tiện tay vò tờ giấy rồi ném vào thùng rác gần chỗ Đổng Ba đang ngồi. Thỏa mãn nhìn gương mặt hắn chuyển sang màu xanh, bỗng nhiên nghĩ vu vơ, rằng Đổng Ba còn thu hút tôi hơn là Phó Tử Vân.



Nhìn lại di động, đã qua giờ hẹn nửa tiếng rồi mà tôi còn chưa tới cầu Hồng. Nói không chừng giờ này nàng vẫn còn đứng đợi ở đó, giả thử người đứng đợi ở cầu Hồng ngày hôm nay không phải Phó Tử Vân mà là một học sinh bình thường khác thì chắc chắn sẽ phải hứng không ít bài giảng đạo của giáo viên rồi!



Quả thực Phó Tử Vân vẫn đứng ở đó đợi tôi, thấy nàng, tôi đành nhoẻn miệng cười trừ, nàng thấy tôi tới thì không có chút tức giận, trái lại còn mừng rỡ reo lên: “Anh tới thật sao?”



“Không phải em muốn thế à?” Tôi đáp.



Phó Tử Vân cười cười, không ra vẻ như tôi vẫn hay nghĩ, ngược lại, còn rất tự nhiên, hòa nhã. Hai chúng tôi nhanh chóng làm quen, đứng trên cây cầu duy nhất trong trường nói chuyện hơn hai tiếng liền, ngay cả tôi cũng phải giật mình tại sao lại nói chuyện hợp tới vậy.



Mãi tới khi tôi thấy đói mới ngừng câu chuyện lại, “Anh mời em đi ăn.”



Phó Tử Vân suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Nhưng em không muốn tới căng-tin ăn, nếu anh mời em thì phải tới chỗ nào tốt tốt cơ.”



“Vậy chắc hôm nay không được rồi, chờ tới ngày nghỉ rồi anh mời em đi vậy.”



Phó Tử Vân cau mày: “Thôi mà, em muốn đi bây giờ, chúng ta cứ trốn đi, không ai để ý đâu.”



“Không được!” Tôi xua tay, “Em đừng bắt anh vi phạm nội quy, nếu biết anh kéo em trốn học, hiệu trưởng chắc chắn sẽ thông báo tới nhà chúng ta đó.”



Phó Tử Vân vội vàng đáp: “Không đâu, lúc về em sẽ lo liệu hết, đảm bảo không xảy ra chuyện gì cả.”