Biên Nhược Thủy

Chương 29 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Đã thế thì tôi không còn cơ hội từ chối nữa, hai đứa lẻn ra ngoài qua một cái cổng nhỏ sau trường. Tôi để Phó Tử Vân chọn nơi muốn đi, nàng ngó đông ngó tây một hồi rồi chỉ vào một hàng cháo ven đường: “Đi ăn cháo đi anh, chỗ ấy chỉ cần mười đồng là ăn no rồi.”



Tôi bật cười, nói: “Dù anh không cung phụng nổi tiểu thư như em cũng không tới mức để em chịu khổ thế đâu.”



Phó Tử Vân nghe vậy liền xìu mặt xuống, rầu rĩ đáp: “Anh nghĩ đi đâu thế, em chỉ muốn buổi tối ăn cái gì nhẹ nhàng một chút, dù sao em cũng đang muốn giảm cân mà!”



Nhìn khuôn mặt thon gầy của nàng, tôi hiểu nàng chỉ nói những lời ấy để tôi không phải khó xử mà thôi. Hai đứa vui vẻ mua hai bát cháo quẩy rồi vừa ăn vừa nói chuyện, mãi tới khi chủ quán cháo hết nhẫn nại nổi, mặt đổi sắc thì hai đứa mới chịu trả tiền đi chỗ khác.



Phó Tử Vân quả thực rất mạnh mẽ, lúc về trường, chỉ cần nàng nói vài câu đã khiến gương mặt thầy chủ nhiệm lớp tôi từ xanh sang đỏ. Nàng nói chỉ cần quen với tôi thì một tháng có thể khiến thành tích của tôi đi lên, nếu lời này từ miệng người khác thì có thể coi là nói mơ, nhưng là từ miệng Phó Tử Vân nên cũng có trọng lượng hơn hẳn. Thầy chủ nhiệm ý vị thâm trường liếc nhìn tôi, rồi không truy cứu nữa.



Đây là lần trốn học tối thứ hai của tôi từ khi chuyển tới trường mới. Lần thứ nhất là do tôi theo lời mời mà đi, lần thứ hai không những đi theo lời hẹn mà còn nắm được tay mỹ nhân của trường. Không vội vàng, không rung động, tôi cứ như thế, nàng cũng như thế, dường như mọi chuyện diễn ra là điều đương nhiên. Chúng tôi như đôi vợ chồng đã cùng chung sống với nhau hơn chục năm, chỉ là không hề trải qua những tháng ngày sóng gió, chỉ có sự êm đềm mà thôi.



Sau hôm ấy, Phó Tử Vân đi học cùng với tôi, tôi có cảm giác từ giờ phút này mình sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả lũ con trai trong trường, có đôi khi trên đường đụng phải một thằng con trai nhìn ngu ngu đần đần, nhưng vẫn cố tỏ ra là mình tiêu sái lắm. Bọn họ thường vây quanh Phó Tử Vân than thở: “Bạn ác quá, bạn làm thế là giết không ít con trai trong trường này đấy.”



Lúc ấy Phó Tử Vân sẽ dùng vẻ mặt tinh nghịch mà đáp lại rằng: “Là do các cậu không chịu nắm bắt cơ hội, lúc tôi còn một mình thì ai cũng tránh ra thật xa!”



Ai tới bắt chuyện với nàng cũng không một lần từ chối, bất luận là lũ con trai tới chơi hay nói chuyện phiếm, nàng đều nhiệt tình đáp lại. Nhưng Phó Tử Vân không phải người thích mập mờ, chơi thì có thể, nhưng nghiêm túc thì không, vệ tinh xoay quanh nàng thì nhiều, nhưng từ đầu tới cuối, nàng không hề có ý định khác, chúng tôi cũng chẳng cần phải dùng cách gì để thử lòng đối phương.



Đôi khi nàng cũng cố tình cười nói với bọn con trai rồi sau đó lại giận dỗi hỏi tôi: “Anh không thấy ghen sao?”



Tôi thành thực trả lời: “Không!”



Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Phó Tử Vân, tôi đành châm thêm một câu nữa: “Em giỏi giang như thế này, ai cũng muốn có em, thế mà em lại chọn anh, tự hào còn chẳng kịp ấy chứ, em đừng giận nữa đi mà.”



Chỉ cần một lời nói dối ấy của tôi cũng khiến nàng cảm thấy vui vẻ, có đôi khi tôi phải thừa nhận rằng, hầu hết khoảng thời gian quen nàng rất vui vẻ. Nàng coi trọng cảm nhận của tôi, cũng rất khéo cư xử nên từ lúc hai đứa quen nhau tới nay chưa từng cãi cọ bất hòa, cho nên cũng có thể coi mối quan hệ này là dài nhất từ trước đên nay.



Có hôm nàng ra vẻ thần bí nói với tôi: “Tống Thiên Lộ, em đối với anh là nhất kiến chung tình, anh có tin không?”



“Không!” Tôi lắc đầu, không phải là cố ý trêu chọc nàng mà là tôi thực sự không tin.



Phó Tử Vân chỉ cười, rồi chỉ vào một thân cây cách đó không xa: “Lúc ấy anh đang xách hành lý, đứng ở đó, em đi ngang qua anh, anh liếc nhìn em một cái, chỉ cần cái liếc mắt đó thôi đã khiến em thích anh rồi, anh không biết ánh mắt của anh lúc đó có bao nhiêu cô đơn đâu, tới khung cảnh xung quanh cũng khiến ánh mắt đó đẹp hơn nữa…”



“Em đang đọc thơ đấy à?” Tôi cắt đứt mạch suy tưởng của nàng.



“Để em nói hết đã!” Phó Tử Vân hậm hực.



Tôi nhẹ áp môi mình lên môi nàng, lần đầu tiên thấy Phó Tử Vân đỏ mặt, đúng là một mỹ nhân. Tôi véo nhẹ mũi nàng, nói: “Sau này hẵng nói được không, giờ anh học kém lắm, nghe không hiểu gì đâu…”



Từ khi tôi và Phó Tử Vân quen nhau, Chung Giai không còn nói chuyện với tôi nữa, có đôi khi gặp phải ánh mắt căm thù của cô, tôi cũng chỉ giả lơ cho xong chuyện.



Cái làm tôi ngạc nhiên chính là phản ứng của Đổng Ba, tôi vẫn chờ tới ngày Đổng Ba bộc phát nộ khí, kết quả là tôi đã tự tay châm ngòi nổ trước mà hắn cũng không có phản ứng gay gắt gì, cái này không phải vì hắn hết hứng thú rồi đấy chứ?



Sau này hỏi Phó Tử Vân, nàng thản nhiên đáp: “Em cảnh cáo cậu ta không được tới gây phiền phức cho anh, nếu không em sẽ tuyệt giao.”



Đúng là một cô gái lợi hại, tôi thầm cảm thán trong lòng. Nếu tôi mà là Đổng Ba, bị người ta dùng cách này làm điều kiện áp chế thì dù có thích nàng tới đâu cũng không chịu nuốt trôi mối hận này. Mà cần gì đợi tới lúc này, có khi chỉ cần biết nàng phản bội, tôi sẽ bỏ ngay, không ngoái lại mà coi nàng thế nào nữa. Nhưng thật may vì tôi là Tống Thiên Lộ, còn Phó Tử Vân sẽ không bao giờ cho tôi cơ hội để làm điều ấy.



Tôi không hỏi, cũng không quan tâm đến khoảng thời gian Phó Tử Vân và Đổng Ba quen nhau. Hầu hết thời gian hai chúng tôi bên nhau như bạn bè bình thường, ngoại trừ những lúc đi chơi bên ngoài, phần lớn chỉ nắm tay nhau, lâu lâu mới ôm một cái, dẫu sao trong trường cũng không cho phép hành vi đi quá giới hạn.



Tôi bắt đầu quen với cuộc sống có mặt Phó Tử Vân, chúng tôi cùng nắm tay nhau đi học, đi ăn, tôi cao hơn nàng một cái đầu, nàng lại thuộc dạng nhỏ người, người khác nhìn vào vẫn hay trêu hai đứa là anh em. Có khi tôi quên, nàng sẽ len lén giật tay áo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nhắc nhở, những lúc như thế, tôi sẽ nắm chặt lấy tay nàng rồi cười thật tươi.



Mỗi lần tập luyện, Phó Tử Vân hay chuẩn bị cho tôi một bình nước và một cái khăn thơm thơm, lắm lúc sẽ tặng tôi thứ gì đó be bé xinh xinh, lúc rảnh rỗi sẽ giảng bài cho tôi, nàng giảng bài không khác giáo viên là mấy, thường thì tôi chỉ cần nghe một lần là có thể hiểu, hơn nữa, nàng chưa từng phải soạn bài, cầm lấy sách của tôi đọc sơ qua đã biết tôi đang vướng mắc chỗ nào…



Một tháng trôi qua, thành tích của tôi thực sự có bước chuyển biến, dù vẫn chưa đạt được điểm tuyển sinh môn thể thao, nhưng điểm văn hóa bù vào cũng có thể đậu vào một trường kha khá. Chỉ có sự chênh lệch giữa tôi và Phó Tử Vân là không thay đổi, chỉ khi nhìn vào bảng xếp hạng thành tích toàn trường, tôi mới giật mình, hóa ra người này là Phó Tử Vân.




Tôi biết, trước kia mình cố lấy dũng khí bắt đầu một cuộc sống mới bởi hai lý do, tôi còn hiểu rằng đó chỉ là tự gạt bản thân mà thôi. Nhưng tôi vẫn nghĩ mình đã quên mất điều này rồi, còn nghĩ rằng giờ điều này không còn quan trọng nữa…



Hóa ra tôi chỉ có thể chống đỡ được mà sống vui vẻ tới giờ vì vẫn còn cố bám lấy lý do có cậu mà thôi, nếu lý do ấy không tồn tại, tất cả đều không tồn tại.



Tôi ôm Phó Tử Vân, toàn thân lạnh buốt, trái tim cũng lạnh lẽo đau nhói lên, hóa ra từ bỏ những huyễn tưởng để đối mặt với sự thật lại là một quyết định tàn nhẫn đến vậy.



“Người anh yêu không thể quay về được nữa, em có thể theo anh tới cuối đường rồi..”



Từ sau chuyện hôm đó, quan hệ giữa tôi và Phó Tử Vân bỗng nhiên bị chững lại, lần đầu tiên hai đứa nếm trải mùi vị của chiến tranh lạnh. Có thể nàng đang cho tôi thời gian để ngẫm lại tình cảm của mình, chúng tôi không còn nắm tay nhau cùng đi ăn, nàng cũng không tới sân bóng rổ tìm tôi, mỗi lần tôi quay đầu lại theo thói quen đều không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.



Là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi, tôi rất mơ hồ mà nhận lời quen nàng, tới khi đã quen rồi thì trong lòng tôi chưa lúc nào nghĩ tới chuyện tương lai của hai đứa. Tôi không phải con nít, tôi cũng tự biết thân biết phận, một người con gái có nhắm mắt lại cũng đậu được vào đại học Bắc Kinh thì làm sao có thể theo tôi cả đời được, hơn nữa nếu chỉ bây giờ thôi mà nghĩ tới chuyện cả đời thì không phải là quá ngây thơ, cũng là thừa tình cảm.



Vì sớm biết trước kết quả nên tôi gần như chưa từng làm gì gọi là nỗ lực cả, tất cả đều thuận theo mọi chuyện. Không hề cự tuyệt, không biết ghen tuông, không hiểu cái gì là tan nát cõi lòng…Chúng tôi bên nhau chỉ có tiếng cười và ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, nhưng lại thiếu đi sự gắn bó, say mê.



Chỉ tới hôm nay tôi mới nhận ra điều ấy, mà nếu đã nhận ra rồi thì tôi nhất định không thể để sai lầm này tiếp diễn nữa. Tôi đối với Phó Tử Vân, nếu không toàn tâm toàn ý thì nhất định sẽ dứt khoát chia tay. Khoảng thời gian hai năm này nàng đã trở thành một phần của tôi, tôi không buông tay nổi, chỉ có thể chọn toàn tâm toàn ý.



Tôi cất hết toàn bộ những cuốn sách có ghi chú vào trong hòm, rồi tìm thầy chủ nhiệm xin nghỉ học, về tới nhà thì không có ai ở đó cả. Mẹ tôi chắc còn ở cơ quan, tôi đành gọi cho bà, nhờ đưa cho tôi chìa khóa gian phòng kia.



Mẹ tôi do dự một lát rồi hỏi: “Con muốn vào căn phòng đó làm gì?”



“Chỉ muốn lấy một thứ thôi, mẹ khóa phòng đó lại làm gì?”



Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, rồi giọng mẹ vang lên: “Phòng trống, không khóa nhỡ con vào đó làm loạn lên thì sao, chìa khóa mẹ để trong ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo trong phòng mẹ ấy, tự lấy đi, đừng xáo cái phòng ấy là được.”



Tôi “vâng” một tiếng rồi cúp máy, vào phòng mẹ mở ngăn kéo lấy chìa khóa mở gian phòng cũ. Vừa đẩy cửa ra, cả một mảng đỏ đã đập vào mắt, nhưng màu đỏ này không gợi lên chút cảm giác vui mừng, mà ngược lại, rất ảm đạm.



Thực sự đã qua hai năm rồi sao? Tôi chạm nhẹ lên những bức tranh cắt giấy dán trên tường, có chút hoài niệm, thế nhưng không dám nghĩ nhiều hơn, tôi sợ chỉ cần mình nghĩ xa hơn một chút sẽ bị chìm trong đó, không lối thoát.



Tôi nhẹ nhàng gỡ một bức tranh xuống, rất dễ dàng, không có giấy bám lại trên mặt tường, có lẽ ngày ấy mẹ tôi đã từng gỡ xuống rồi. Tôi lần lượt gỡ từng tờ, từng tờ, cất cẩn thận vào một cái hộp, mãi tới khi chạm đến tờ cuối cùng, tay của tôi đã tê rần.



Thật giống như đem dao tách bỏ đi một lớp trong trái tim tôi, đôi khi quyết định buông tay còn đau khổ hơn quyết định xa cách rất nhiều. Cho tới tận giờ phút này, ký ức của tôi về Biên Nhược Thủy rất đẹp, sự cố chấp, sự quyết tuyệt của cậu hai năm trước đều bị tôi tự động loại bỏ, bởi thế tôi mới cố chấp nghĩ rằng cậu ấy không thể quên được tôi, mới buộc mình phải buông tay khi tiếp nhận sự quan tâm của Phó Tử Vân.



Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giờ trước mặt tôi đã có một cỗ quan tài, còn tôi chỉ có thể nuốt nước mắt trong tang lễ của chính mình…



Tôi hít một hơi thật sâu, gỡ bức tranh cắt giấy cuối cùng xuống, tôi tính xếp nó vào cùng hòm với đống sách vở kia, sau đó sẽ để chúng nằm yên phủ bụi trong ngăn tủ cuối cùng.



Lúc quay đầu lại, tôi mới phát hiện đám giấy đã bay tứ tung. Tôi ngồi xổm xuống nhặt xếp gọn lại. Có mấy tờ lật trái, lúc xếp lại tôi lơ đãng nhìn qua, tình cờ phát hiện trên đó có in gì đó, bèn vội vàng cầm lên nhìn kỹ, hóa ra là đằng sau có chữ.



Những chữ này được ghi ở phía sau, khó trách sao tôi không thấy, tôi không nén nổi lòng, đem toàn bộ tranh cắt lật lại. Chữ ghi trên từng tờ tranh không giống nhau, thứ tự cũng rất khó xác đinh, lúc đó tôi cùng dán chúng lên với Biên Nhược Thủy, thế mà cũng không phát hiện ra được điều này.



Tôi biết mình không nên cố tìm kiếm ý nghĩa những chữ này, nhưng không hiểu được chúng khiến tôi không thể ngừng hy vọng. Tôi xếp từng chữ, từng chữ một, tìm từng từ, từng từ một, nhưng những từ này có ghép được thành câu không, hay đây chỉ là những chữ được viết trong lúc vô tình thôi?



Ngay lúc tôi đang rối trí thì có tiếng chuông cửa, tôi đặt hết đám tranh vào trong hộp rồi ra ngoài mở cửa.



“Đây là giấy gửi tiền của cậu, xin ký vào chỗ này.”



Người đưa thư đứng ngoài đưa cho tôi một tờ giấy gửi tiền, tôi vô cùng kinh ngạc, nhà tôi lâu lắm rồi chưa hề nhận được giấy gửi tiền nào cả, hồi tôi còn nhỏ, ba đi gửi tiền cho bà nội mới có cái này thôi, giờ chuyển sang cách chuyển khoản trực tiếp, dùng cách chuyển này rất phiền phức.



“Ai đây không biết? Không phải gửi nhầm chứ?”



Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhận bút từ tay người đưa thư, tên mẹ tôi được ghi trên tờ giấy gửi tiền không sai lấy một chữ, địa chỉ này cũng đúng là địa chỉ nhà tôi. Nhưng cái làm tôi gần như phải nín thở chính là nét chữ kia, có thể cách đây hai năm tôi không nhận ra, nhưng giờ đây, ngày nào tôi cũng nhìn thấy chúng, không thể không nhận ra được.