Biên Nhược Thủy
Chương 30 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Tôi vội vàng ký vào tờ giấy xác nhận rồi trả lại bút cho người đưa thư, anh ta nhận lại bút rồi vừa sắp xếp lại thư trong túi, vừa nói với tôi: “Không nhầm đâu, gần đây nhà cậu đều có giấy gửi tiền, tôi tới đây mấy lần rồi, mọi lần toàn tới sớm đưa, mẹ cậu lúc ấy sẽ ở nhà nhận, hôm nay có chút việc nên tôi đến muộn, còn sợ không có ai ở nhà chứ.”
Anh ta quay người tính xuống lầu thì bị tôi kéo tay lại, hỏi: “Anh tới đây đưa giấy gửi tiền đều vào một ngày cố định sao? Ngày nào thế?”
“Là ngày này đây, thứ ba, nếu sáng sớm tôi không tới được thì sẽ đến vào buổi chiều, dù sao tôi cũng không bao giờ để tới ngày mai cả, giấy gửi tiền lúc nào cũng được tôi ưu tiên phát trước.”
“Thế địa chỉ gửi tiền thì sao ạ? Chỗ người này gửi tiền tới đây…” Tôi lại hỏi.
Người đưa thư vừa nghe tôi hỏi đã cười rộ lên, chỉ cho tôi một chỗ trên tờ giấy gửi, đáp: “Không phải là có đề trên con dấu cả sao, địa chỉ ghi rất rõ ràng ở trên này này.”
Tôi cười trừ, người đưa thư vội vàng xuống lầu, nghe tiếng bước chân gấp gáp nện trên cầu thang, tôi tự trấn tĩnh mình lại. Cầm tờ giấy gửi tiền trong tay, tôi nhìn chằm chằm vào địa chỉ trên đó, Uy Hải, Sơn Đông (*), là một nơi rất đẹp a, dựa vào địa chỉ ghi trên con dấu này, chắc chắn tôi sẽ tìm được bưu cục kia, có lẽ cần khoảng hai ngày là tìm được rồi.
Bỗng nhiên tôi muốn cười phá lên, cười thật to, thật đúng là hài, phải tới khi tôi tưởng chừng như đã tuyệt vọng rồi thì ông trời lại cho tôi một hy vọng. Mẹ của tôi nhận tiền do bạn học tôi gửi tới cũng chưa từng nói với cả nhà một tiếng, là muốn gạt ai? Là muốn đùa ai? Nếu hôm nay không phải tôi xin nghỉ để về nhà thì chuyện Biên Nhược Thủy vẫn đều đặn gửi tiền cho mẹ, tôi sẽ mãi mãi không biết.
Trên giấy gửi tiền ghi là 1024 đồng, người ký trong giấy tôi không biết là ai, nhưng tôi chắc chắn là Biên Nhược Thủy dùng thân phận người khác để điền vào. Nhìn số tiền gửi lẻ tới vậy, tôi hiểu đây là số tiền cậu ấy phải thắt lưng buộc bụng mới có, nếu Biên Nhược Thủy gửi 1024 đồng thì chắc mỗi tháng cũng phải có 1200 đồng, chỉ còn lại vẻn vẹn hơn 100 đồng làm sinh hoạt phí, trước đây cậu ấy sống thế nào thì giờ vẫn như thế, mãi mãi chỉ sống chỉ người khác mà thôi.
Cửa bỗng nhiên mở ra, tôi vội vàng giấu tờ giấy gửi tiền ra sau lưng, mẹ thở gấp nhìn tôi, thay dép trong nhà rồi miễn cưỡng cười cười, nhìn tôi hỏi: “Sao về cũng không báo trước một tiếng, về tới nhà rồi mới gọi điện thoại cho mẹ, thế đã tìm được thứ đó chưa?”
“Tìm thấy rồi ạ…”
Vốn định sẽ hỏi mẹ tại sao lại phải giấu tôi chuyện này, việc Biên Nhược Thủy ra đi có liên quan gì tới mẹ tôi không, rồi hoàn cảnh bây giờ của cậu ấy…nhưng nhìn vẻ mệt mỏi của mẹ, tôi chưa nói ra miệng đã nuốt lại, tôi biết mẹ gấp gáp về đây là muốn nấu cơm cho tôi ăn.
Tôi vào gian phòng kia thu dọn lại gọn gàng, tạm thời cất cái hòm sách vở vào góc phòng chứ chưa để vào tủ. Tôi khóa cửa phòng lại cẩn thận, vốn định đem chìa khóa trả lại chỗ cũ, nhưng nghĩ thế nào lại cất vào ngăn kéo trong phòng mình.
“Không có ai tới nhà ta hả con?” Mẹ tôi hỏi vọng ra từ trong bếp, có chút gấp gáp.
“Không ạ…” Tôi mỉm cười rồi nhét tờ giấy vào trong cặp sách.
Tôi trở lại trường vào buổi tối, vừa tới cổng đã thấy Phó Tử Vân đứng cúi đầu suy nghĩ ở gốc cây to gần đấy. Tôi đi tới, gõ nhẹ lên đầu nàng: “Em đứng ở đây nghĩ cái gì thế?”
Phó Tử Vân khẽ giật mình, thở dài một cái rồi đáp: “Không nghĩ gì hết, chờ anh lâu quá thôi, sao anh về nhà lâu thế?”
Tôi đáp qua loa: “Lâu mới về nên anh muốn ở với ba mẹ nhiều một chút, anh không như em, muốn về lúc nào cũng được.”
Phó Tử Vân le lưỡi cười cười, bộ dáng bướng bỉnh, tôi nhìn vẻ mặt của nàng, hiểu nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi, chiến tranh lạnh giữa hai đứa mấy ngày nay cũng đã chấm dứt. Tôi biết nàng không phải người tâm địa hẹp hòi gì, nhưng nàng vẫn có tính tình như những đứa con gái khác, chỉ do bình thường tôi không để ý tới thôi
Sau hôm ấy tôi và Phó Tử Vân lại bắt đầu đi chung với nhau như trước, nhưng trong tôi bắt đầu xuất hiện một thứ cảm giác lực bất tòng tâm với chính mình. Đôi khi Phó Tử Vân nói chuyện mà tôi lại lơ đãng không nghe lấy một từ, có khi ngồi ăn mà cũng ngẩn người ra nghĩ ngợi được, lúc thi đấu thì còn liên tục phạm lỗi, khiến huấn luyện viên buộc phải cho tôi nghỉ ngơi mấy ngày để tự điều chỉnh.
Phó Tử Vân càng rộng lượng, khoan dung thì càng làm tôi có cảm giác hổ thẹn, có lúc nhìn nàng vui đùa, tôi chỉ có thể tự ép mình cười một tiếng lấy lệ. Những việc trước đây là tự nguyện thì bây giờ có cảm giác như đang làm trách nhiệm, đối phó. Nàng càng tốt với tôi thì cái cảm giác đó trong tôi càng rõ rệt, tôi đáp lại nàng vì muốn bù đắp nhiều hơn là mong muốn của bản thân. Thoáng cái đã qua hai tuần, tôi cảm thấy rã rời.
Phó Tử Vân là một cô gái thông minh, chắc chắn nàng đã thấy tôi có tâm sự. Ban đầu nàng còn cẩn trọng, không dám hỏi thẳng, nhìn vẻ mặt muốn hỏi rồi lại thôi của nàng, bỗng nhiên tôi thấy khó chịu.
Tôi từng nghĩ sẽ nói cho nàng nghe tất cả, tôi nghĩ nàng lúc nào cũng là người bạn gái lý tưởng vô cùng, cũng là người bao dung rộng lượng. Nhưng tôi không thể nói nổi nên lời, tôi nợ nàng rất nhiều, làm sao lại có thể làm chuyện khiến nàng thương tổn được đây.
Tôi đoán rồi thầy chủ nhiệm sẽ tới tìm tôi, những thay đổi nhỏ nhất của tôi đều được thầy chú ý, nhớ kỹ. Chờ tới lúc rồi sẽ kêu tôi qua gặp riêng, bắt tôi nói hết sự tình ra.
“Gần đây có chuyện vui hả?” Thầy chủ nhiệm hỏi tôi.
“Nhìn em như có chuyện vui sao thầy?” Tôi hỏi ngược lại.
Thầy nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi chỉ vào ngực tôi, đáp: “Chỗ này của em nói cho tôi biết em đang có chuyện vui.”
Tôi thật lòng chẳng hiểu trên mặt tôi biểu hiện thế nào mà thầy có thể cho rằng tôi đang có chuyện vui, rõ ràng gần đây tôi hay dằn vặt, giằng co giữa ranh giới của bản thân, mặt mày cả ngày ủ ê. Nhìn biểu tình nửa đùa nửa thật của thầy, tôi mới hiểu hóa ra là thầy vừa nói mát mình, nhưng dù sao thì giờ tôi cũng không có tâm trạng đùa.
“Có chuyện gì thì nói cho thầy nghe, Phó Tử Vân thì không tiện nói, nhưng thầy cũng là nam, đều là nam cả thì ngại gì nữa!”
Tôi cười khẽ, thì đều là nam cả, những thứ cần có của nam ai lại không giống ai cơ chứ. Nếu như giờ tôi nói với thầy là hiện tại cả đầu tôi chỉ có hình ảnh của một đứa con trai thì thầy có còn cười được như thế không? Nếu ngay cả ba mẹ cũng không thể hiểu cho suy nghĩ của tôi thì tôi còn trông mong ai thông cảm cho mình được chứ?
Tôi mất ngủ mấy đêm liền, cứ cầm tờ giấy gửi tiền kia mà lăn qua lăn lại trằn trọc. Cứ hết buông ra rồi cầm lấy, nhìn chằm chằm không rời. Tôi không biết phải nên khóc hay nên cười, cái ngày mình đợi suốt hai năm cuối cùng đã tới, nhưng tôi vẫn không thể ngờ được, nếu không có sự xuất hiện của Phó Tử Vân, hẳn là tôi đã cười ha hả, sau đó ngay lập tức lao tới Sơn Đông lôi cậu ta về.
Nhưng giờ không còn như trước nữa, ít nhất tôi không còn là Tống Thiên Lộ của hai năm trước, bạn gái của tôi bây giờ không phải là người mà tôi vẫn hay tùy tiện quen nữa. Tiến thoái lưỡng nan, tôi biết, nếu giờ đi hỏi đại môt người thì chắc chắn ai cũng nói làm thương tổn Phó Tử Vân sẽ khiến tôi ân hận suốt đời.
Nhưng tôi không thể ngăn được ý nghĩ của mình, tôi cầm tờ giấy gửi tiền mà nghĩ tới Biên Nhược Thủy đang ở cách mình một nơi không xa lắm, hai đêm liền tôi đều mơ thấy cậu ấy, mơ thấy đoạn ký ức hai năm trước, mỗi cử động của Biên Nhược Thủy, mỗi nụ cười của cậu ấy, nỗi đau của cậu ấy, sự bất lực của cậu ấy…những gì tôi đã cố quên đi, giờ lại quay về trong giấc mộng.
Cảm giác xưa cũ lại ùa về, lâu lắm mới có loại cảm giác như thế này, như là một con người khác trong tôi đã trở về, đột nhiên cảm thấy như đã tìm được con người thật của mình.
“Tớ còn chưa ăn cơm, cậu lấy cơm giùm tớ đi, từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng hết à.” Tôi xoa bụng, giả vờ tội nghiệp đáng thương ngước mắt nhìn Biên Nhược Thủy.
“Trong nhà ăn mỗi người chỉ được lấy cơm một lần thôi, lấy hơn người khác sẽ không có cơm ăn.” Biên Nhược Thủy nghiêm mặt nhìn tôi.
Tôi xoa gáy, nói với cậu: “Như vậy à…tớ mất công đi từ xa tới đây, cậu nỡ để tớ đói bụng sao!” Biên Nhược Thủy còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bồi thêm một câu nữa, “Đừng nói với tớ là cậu không quan tâm đấy, tớ còn nhớ hồi trước cậu vẫn hay cho tiền ăn xin lắm cơ mà.”
Biên Nhược Thủy thở dài, đáp: “Tớ đưa cậu ra ngoài đi ăn vậy, cơm nước ở đây cậu ăn không nổi đâu.”
“Sao lại không ăn nổi chứ? Tớ muốn cậu lấy cơm giúp tớ cơ, chúng ta cùng ngồi ăn, tớ không đi đâu đâu.”
Tôi ngồi phịch xuống, khiến cái ghế vốn đã không chắc chắn gì cho cam thiếu điều sụp xuống. Tôi buông tay Biên Nhược Thủy, đúng như tôi đoán, cậu không rời đi mà tới chỗ phát cơm nhìn một chút rồi đi vào.
Tôi ngồi cách đấy không xa nhìn theo lưng cậu, không biết là đang nói gì với cấp dưỡng ở đó, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, còn bà cấp dưỡng thì thái độ có vẻ kiên quyết, chắc không muốn phát thêm. Biên Nhược Thủy là người ngay thẳng, nếu không phải cứ nhất nhất đi xin phép người ta thì có lấy thêm một phần cơm nữa cũng chẳng ai biết.
“Bỏ đi, chúng ta ra ngoài ăn.” Tôi kéo kéo tay Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy có chút lo lắng nhìn tôi hỏi: “Vậy cậu có chịu được không?”
Chỉ cần một ánh mắt, một vẻ mặt ấy thôi đã khiến tôi cảm động tới không nói nổi nên lời. Biên Nhược Thủy dường như nhớ ra gì đó, bèn thò tay vào trong túi quần lần mò một hồi, rồi móc ra mười đồng đưa cho cấp dưỡng.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại thì người phụ nữ đó đã nhanh tay chộp lấy như mèo thấy mỡ. Rồi dùng một cái muôi thật to xúc cho tôi một bát đồ ăn toàn là đồ ăn còn thừa lại, giờ gom thành một đống chả biết cái gì với cái gì, rồi xúc thêm một bát đầy cơm, đẩy tới trước mặt tôi.
“Ăn đi…” Biên Nhược Thủy liếc mắt nhìn tôi.
Tôi bưng hai cái bát toàn những thứ bình thường chỉ cần nhìn thôi đã không muốn nghĩ tới, vui vẻ trở lại cái bàn bừa bộn kia. Biên Nhược Thủy rút từ trong túi ra một tờ báo cũ, gom hết mấy thứ lộn xộn để sang bên bàn khác rồi mới đi tới cạnh tôi.
Thức ăn không hề ngon chút nào, hơn nữa còn nguội ngắt, nhưng từ sáng sớm đã không có hạt cơm nào bỏ bụng nên tôi vẫn ăn ngon lành như thường. Biên Nhược Thủy im lặng đứng bên cạnh, tôi ngẩng đầu, lúng búng nói: “Sao cậu không ngồi xuống đi?”
“Tớ sắp phải đi làm rồi, buổi trưa mà không dọn mấy thứ đó thì buổi chiều không kịp làm việc khác mất.” Biên Nhược Thủy nói rồi chuẩn bị xoay người đi.
Tôi ngừng đũa, nghiêm mặt nhìn cậu, hỏi: “Không lẽ chỗ này không cho công nhân nghỉ trưa sao? Một ngày ở đây làm mấy giờ? Được bao nhiêu tiền?”
Biên Nhược Thủy vẻ lo lắng đáp lời tôi: “Bình thường có nghỉ trưa, nhưng sáng nay tớ không đi làm, cho nên công việc đọng lại còn nhiều, giờ tớ mà không đi thì chắc chắn bị trừ tiền, cậu ăn đi, tớ đi trước đây!”
Nói rồi nhanh chân đi ra cửa, tôi cũng ngừng ăn, đuổi theo ngay lập tức.
Biên Nhược Thủy thấy tôi đi theo thì sốt ruột, “Cậu quay lại đi! Trưa có ăn cái gì đâu mà!”
“Không, tớ phải đi theo cậu, cậu đi đâu tớ theo đó.” Tôi vừa cười vừa nói.
Biên Nhược Thủy tái mặt, nhìn tôi nói:” Cậu ăn no uống đủ rồi thì về nhà đi, ở đây không có gì vui mà chơi đâu, mà cậu một mình tới đây sao?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã tới một nhà kho, Biên Nhược Thủy đi tới đống linh kiện xếp thành đống ở phía trong. Cúi người nhặt lấy từng cái, ném vào trong xe cút kít (*). Sau đó lại xoay người nhặt tiếp, vừa như rất thông thạo, lại như đang vội vàng. Tôi đứng bên cạnh tay chân thừa thãi, cũng tới cạnh nhặt giúp cậu.
“Cậu đừng chạm vào, toàn là rỉ sắt không, quần áo bẩn thì làm sao?” Biên Nhược Thủy vừa thở dốc, vừa nói với tôi.
Tôi sửng sốt, cậu lại cúi người nhặt tiếp, vừa nhặt, vừa quay đầu lại như muốn canh chừng tôi không được giúp cậu làm tiếp. Chỉ lát sau, xe cút kít đã đầy, Biên Nhược Thủy gồng sức nâng hai càng xe, đẩy ra ngoài kho. Tôi biết xe đẩy rất nặng, nhưng mình thì phải chịu đứng ngoài nhìn mà không thể giúp gì được, cảm giác này đúng là khó chịu không yên.
Thế nên tôi đành lẽo đẽo bám theo năn nỉ: “Cậu để tớ giúp đi mà, tớ cũng muốn thử coi thế nào.”
Biên Nhược Thủy giả điếc làm như không nghe thấy tiếng tôi, mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước, mãi tới khi đến nhà kho phía nam mới đẩy xe vào, hất đám linh kiện bên trong xe rơi lung tung trên nền đất
“Sao nhà máy này còn lạc hậu thế hả, vẫn phải còn dùng nhân lực như thế này.” Tôi tính đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu thì bị cậu nghiêng đầu né sang bên.
“Chỉ có mấy nhà máy lớn mới có thiết bị tốt thôi, người như tớ, không bằng cấp, không kĩ thuật thì ai muốn thuê chứ.” Biên Nhược Thủy nói rồi đẩy xe trở về.
“Để tớ đẩy giúp cậu được không? Tớ thấy cái này có vẻ vui này.” Tôi đi bên cạnh giả vờ kêu to.
Biên Nhược Thủy vẫn không để ý tới lời tôi nói, cuối cùng dưới sự mè nheo nhiệt tình, cậu mới thở dài, buông càng xe xuống, nhìn tôi nói: “Cậu thử coi, dù sao giờ trong xe cũng không có gì, đổ cũng không cần nhặt.”