Biên Nhược Thủy
Chương 5 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Đột nhiên tôi cảm thấy phiền phức quá, thật vất vả mới quyết tâm học hành, tự nhiên lại tới quấy rối người ta. Trương Kỳ Kỳ thấy tôi không có phản ứng, xoay người bỏ đi, tôi còn nghe nàng ta tới cửa còn quay lại mắng một câu không biết xấu hổ, không biết là mắng ai nữa, chắc chắn không dám mắng tôi, như thế có lẽ là mắng Biên Nhược Thủy rồi, lòng tôi rối như tơ vò, phiền toái quá đi mất.
“Cậu chờ tớ một lát, tớ ra coi thế nào, nếu tớ về muộn thì cậu cứ đi ăn cơm trước nhé.”
Biên Nhược Thủy gật đầu, tôi đuổi theo Trương Kỳ Kỳ, nàng ta đang đứng cạnh Tiểu Vĩ. Tiểu Vĩ cúi người không biết nói cái gì khiến cho Trương Kỳ Kỳ cười khúc khích, sự nặng nề lúc nãy biến đâu mất tiêu. Tôi bốc hỏa, mẹ nó, muốn làm cái gì đây?
“Tiểu Vĩ, mày biến đi cho tao!” Tôi hét to lên.
Trương Kỳ Kỳ vội quay đầu lại nhìn, Tiểu Vĩ cũng nhìn tôi cười hỉ hả, tưởng là cười thế thì nhìn đẹp trai lắm cơ, nhưng kỳ thực trông buồn cười không thể tả.
“Anh đuổi theo tôi ra đây làm gì, không phải muốn cùng Biên Nhược Thủy học hành tấn tới lắm sao?” Trương Kỳ Kỳ nói châm chọc.
Tiếu Vĩ đứng cạnh cười phá lên, rồi nhìn hai chúng tôi : “Hai anh chị cứ từ từ mà nói chuyện, tôi đi trước.” Nói rồi còn nháy mắt với Trương Kỳ Kỳ một cái, nói thật, nếu là người khác, tôi sớm đã chả thèm quan tâm mà đánh hắn rồi.
Thế nhưng đây lại là Tiếu Vĩ, nếu tôi đánh hắn là đúng với mục đích của hắn rồi, đúng là đồ đê tiện.
“Em làm sao thế? Trương Kỳ Kỳ, anh coi gần đây em thay đổi lắm rồi đấy!” tôi dịu giọng nói.
“Còn không phải vì anh sao, rốt cuộc ai mới là người thay đổi hả? Tống Thiên Lộ, tôi nghĩ người thay đổi chính là anh ấy, thái độ thay đổi, có đúng là tâm cũng thay đổi luôn rồi không? Trước khi chúng ta quen nhau, bạn tôi đều nói tôi không nên làm bạn gái anh, nói anh không đáng tin, không thể nào có chuyện tâm anh không thay đổi.”
Trương Kỳ Kỳ nước mắt ngập quanh, lòng tôi trong phút chốc lại mềm xuống. “Sao anh lại không chú ý tới chuyện này chứ? Đừng khóc a! Em cứ như thế anh cũng sốt ruột lắm.”
Kết quả, tôi nói ra lại như châm phải ngòi nổ, Trương Kỳ Kỳ bật khóc nức nở, có lúc tôi phục lũ con gái sát đất, nói khóc là khóc được ra liền ấy. Tôi vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Em đừng khóc nữa, là anh sai, nhưng em cũng có chỗ không đúng, sau này đừng làm chuyện khờ dại nữa, tóc Biên Nhược Thủy có phải em nhờ người cắt đúng không?”
Trương Kỳ Kỳ vừa nghe tôi nói xong thì ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn tôi thút thít hỏi lại, “Là em thì làm sao, em ngứa mắt hắn, lẽ nào anh muốn bênh hắn sao?”
Tôi nhất thời không biết trả lời sao, kỳ thực trong lòng rất muốn bênh vực Biên Nhược Thủy, nhưng vào lúc này lại không muốn Trương Kỳ Kỳ làm chuyện vớ vẩn nữa, nói thật, cái lắc đầu của tôi thực có chút hối hận.
Lúc tôi quay về, Biên Nhược Thủy vẫn ngồi một mình trong phòng học, tôi nhẹ nhàng đi vào, vốn định nhảy ra dọa hắn một chút, không ngờ vừa tới gần đã nghe thấy hắn đang lầm bầm nói.
“Chúng ta coi qua đề này một chút, ban đầu có thể không nhìn ra cách giải, thế thì phải dùng cách như sau…”
Tôi lẳng lặng đứng đằng sau lắng nghe hắn nói, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi khó tả. Vừa nãy người ta mắng hắn trước mặt mà tôi không thể cãi lại, giờ lại muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn, tôi cảm thấy có một loại tư vị khó nói ra.
“Khụ khụ…” Tôi hắng giọng, Biên Nhược Thủy quay đầu lại, vỗ vỗ ngực. “Tớ còn tưởng là ai chứ…”
Hôm đó tôi ngồi học rất chăm chú, nói thật, tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kiên trì được lâu, thế nhưng ngày đó tôi lại yên lặng ngồi nghe tới nửa giờ, tôi biết, đó không phải là do mình cảm động, mà là muốn cổ vũ tinh thần hắn.
Liền một tuần tôi rất chăm chú nghe hắn giảng bài, trên lớp thì ngủ, tan học lại để hắn bổ túc. Thế nhưng tôi cũng không kiên trì được lâu, chính là vấn đề tiền nong, không có tiền đúng là chẳng làm gì được, hai ngày liền tôi chỉ muốn lên mạng chơi điện tử mà trong túi không có lấy một xu.
“Đưa tiền cho tớ ngay đi.” Tôi nói.
“Không được, tuyệt đối không thể đưa cho cậu được, trước đây cậu đã nói thế rồi, cậu lấy tiền làm cái gì chứ?” Biên Nhược Thủy kiên định nhìn tôi.
“Tớ muốn lên mạng, không có tiền thì không đi được.” Tôi nói thẳng.
“Tớ không đưa cho cậu đâu, cậu đã nói rồi, có đánh chết tớ cũng không được đưa cho cậu, tớ đã đồng ý thì nhất định sẽ giúp tới cùng.”
“Chuyện hôm đó quên đi, nói chuyện hôm nay này.” Tôi có chút sốt ruột.
“Không được, cậu đã dặn tớ rồi, nói rằng cậu chắc chắn sẽ hối hận, muốn tớ giữ đúng lời hứa.”
“Mẹ nó, cậu không học bài hả? Vật chất không ngừng vận động biến hóa phát triển, Tống Thiên Lộ hôm nay không phải là Tống Thiên Lộ hôm đó nữa, đưa tiền cho tớ ngay đi.”
Biên Nhược Thủy có chút dao động, hắn nhỏ giọng hỏi: “Cậu thực sự nhớ bài học hôm trước sao?” Nói rồi lén liếc mắt về phía túi sách.
Mắt tôi sáng lên, không nói nhiều với hắn nữa, nhanh tay cầm lấy túi sách, nói sao thì đây cũng là tiền của ta, ta có quyền lấy chứ! Biên Nhược Thủy vội vàng chạy tới chỗ tôi định giật lại, tôi không thèm để ý tới hắn, móc ra túi tiền, lấy hai mươi đồng rồi chạy ra ngoài, ha ha…, có tiền rồi.
“Tống Thiên Lộ, tao nói cho mày nghe chuyện này, nhưng mày nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Chuyện gì đó?” Nhìn thái độ Lưu Duy cũng khiến tôi căng thẳng đôi ba phần.
Lưu Duy ngừng một chút rồi mới nói: “Hôm qua tao đứng ở nhà gửi xe thấy Trương Kỳ Kỳ nắm tay Tiếu Vĩ.”
Trong lòng đột nhiên thấy hẫng một cái, thế nhưng tôi vẫn không để ra ngoài mặt. Cái thằng Tiếu Vĩ này đúng là rảnh hơi quá, đến bạn gái của tôi mà cũng không tha.
“Hắn lấy đồ thừa của tao để lại làm gì chứ?” Tôi cười giễu hai tiếng, coi như tự cười giễu chính mình.
“Rồi rồi, làm bạn tốt với mày tao mới nói, con Trương Kỳ Kỳ kia đúng là chả thua gì con đĩ, thằng nào cũng cặp được, tao còn nghe nói Tiếu Vĩ mua cho nó một cái dây chuyền bạch kim, nó toàn mặc áo lông, đeo vòng bên trong nên mày mới không nhìn thấy.”
“Nó muốn cặp với thằng nào thì cặp, tao chả lạ gì nó nữa!” Tôi vớ lấy cặp sách, ra khỏi lớp.
Thật đúng là, cô vợ này lại chạy đi mất. Thực sự tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại không có ai thật lòng thích tôi? Nói ra thì tôi thay đổi bạn gái liên tục. Nhưng chẳng có lấy một người tôi thật lòng yêu, không phải do ai cũng bóng gió rằng tôi không đáng tin cậy sao. Tôi thì làm sao cơ chứ? Không lẽ tôi không muốn chỉ chuyên tâm yêu thương một người thôi sao? Nếu bạn gái không bỏ tôi thì tôi có khả năng đi tìm người khác sao? Mà nếu tôi có người thực sự yêu thương thì không lẽ tôi để cho người ta đi chắc? Tôi lăng nhăng cũng do bọn họ mà ra, nghĩ vậy bèn nhổ một bãi nước bọt xuống cỏ.
“Sao tối nay cậu ăn ít thế?” Biên Nhược Thủy nhìn hộp cơm của tôi, do dự không muốn cầm đi rửa.
“Ăn không vô nổi! Người ta đang đau khổ lắm đồng chí Thủy ơi.” Tôi nhào qua ôm chặt Biên Nhược Thủy.
“Sao thế?” Biên Nhược Thủy nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
Tôi ngồi phịch trên giường, buồn xo: “Tớ bị thất tình rồi.” Tôi chẳng muốn nói thế trước mặt người khác vì sợ mất mặt, thế nhưng đứng trước Biên Nhược Thủy, không hiểu sao tôi thoải mái hơn rất nhiều, nói với hắn như nói với chính bản thân mình vậy.
“Là..Lý Kỳ Kỳ sao?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Cái gì mà Lý Kỳ Kỳ chứ? Cậu ở chung với tớ lâu thế rồi mà còn không biết tên bạn gái tớ sao?” Tự dưng tôi thấy chán vô cùng, bởi Biên Nhược Thủy vô tâm quá, vốn cho rằng hắn rất quan tâm tới tôi, không ngờ ngay cả tên bạn gái tôi cũng không biết.
“Xin lỗi, lớp chúng ta đông quá nên tớ cũng không nhớ được hết tên.” Biên Nhược Thủy liếc tôi rồi đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu đó?” tôi túm hắn lại.
Biên Nhược Thủy im lặng lấy hai thanh chocolate ra đưa cho tôi: “Chocolate có thể làm tâm trạng thay đổi, ăn nhiều một chút đi!”
Tôi đẩy tay hắn ra, “Cái thứ này chỉ có mấy bà cô là thích ăn thôi.”
“Tớ..thích ăn chocolate, nhưng tớ đâu phải bà cô đâu.”
“Cậu nói lầm bầm cái gì đó? Nào, qua đây ngồi với tớ, tớ muốn được an ủi lắm rồi, cậu an ủi tớ mấy câu đi.”
Biên Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh, tôi gác chân qua đống chăn chờ hắn nói, lúc này tự dưng tôi muốn nghe Biên Nhược Thủy nói chuyện thao thao bất tuyệt, muốn dời đi suy nghĩ của mình, muốn bỏ qua chuyện chán đời này, cho nên muốn nghe điều gì đó có thể khiến mình tĩnh tâm trở lại.
“Cậu rất thích cô ấy sao?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Không hẳn là rất thích.”
“Thế sao cậu buồn thế, nếu đã không thích thì cần gì để tâm chứ?”
“Nhìn một cái là biết cậu chả biết chuyện yêu đương gì rồi, mình có cái gì trong tay thì nghĩ là không có gì hay, chờ tới lúc bị người khác cướp đi mất rồi lại thấy không cam tâm tình nguyện. Trương Kỳ Kỳ là vợ của tớ, giờ lại cặp với Tiếu Vĩ, thế này gọi là bị cắm sừng đó cậu hiểu không? Cậu muốn cười thì cứ cười đi.”
“Tớ không hiểu lắm chuyện yêu đương, nhưng nếu tớ thích một người rồi thì lúc nào cũng mong muốn được ở bên cô ấy.”
“Cậu còn chưa trải qua chuyện yêu đương, làm sao có thể nói chắc chắn được như thế chứ? Tớ”
“Tống Thiên Lộ, cậu thực sự chưa từng yêu ai cả.”