Biên Nhược Thủy

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Tôi im lặng nhìn Biên Nhược Thủy, đúng vậy, tôi thực sự chưa từng yêu ai, mà tôi cũng chẳng hiểu cái gì được gọi là tình yêu, điều duy nhất tôi biết chính là rất muốn được yêu thương ai đó.



“Yêu không phải giống như cậu, tuy tớ chưa từng yêu, nhưng tớ biết loại cảm giác này. Tớ nghĩ tình yêu giống như một bài thơ, ai ai cũng kiếm tìm tình yêu, đều mong muốn có được một tình yêu mãnh liệt giống trong thơ, giống như trong 《Cây đã ra hoa》 của Tịch Mộ Dung, giống như 《Hạnh phúc của bông tuyết》; cậu có thể đắm mình trong sắc hoa tươi và dãy núi phủ đầy tuyết trắng trong 《Heidi》, hay say sưa cùng chén rượu ngọt đầy ân tình của 《Tình nhân》 (*); bây giờ cuộc sống hầu như đã mất đi sự lãng mạn rồi, nhưng ít nhất nó vẫn còn tồn tại ở một góc nào đó trong tâm hồn chúng ta.”



Tôi nhắm mắt lại một lát, rồi mở mắt ra nhìn Biên Nhược Thủy, trong ánh mắt hắn gợn lên những tia sáng lấp lánh, giống như một gã si tình nhìn thấy tình nhân của mình. Tôi nhẹ nhàng nói: “Cậu có thể nói cái gì cho tớ thấy dễ hiểu hơn được không?”



Biên Nhược Thủy bỗng nhiên trở nên xấu hổ, tôi cười cười mấy tiếng rồi mới bảo: “Cậu lãng mạn như thế sao lại thích người như lớp trưởng chứ? Nếu tớ không đoán nhầm, thì cô ta thuộc kiểu bà chủ của gia đình đó.”



“Tớ không yêu cô ấy, tớ chỉ thích thôi; thích một người là chỉ thích một điểm nào đó, còn yêu là yêu toàn bộ con người của đối phương.”



“Vậy cậu có thích tớ không?” Tôi hỏi tiếp.



Mặt Biên Nhược Thủy thoáng đỏ lên, cũng chẳng rõ trong lòng hắn đang nghĩ tới chuyện gì. Hắn liếc nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.



Tâm trạng của tôi bỗng dưng nhẹ nhõm hơn chẳng hiểu vì sao, có cảm giác như có một thứ tình cảm không tên đang dâng khắp cơ thể. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, thì ra không chỉ có con gái mới thích tôi, ngay cả một đứa con trai mẫu mực cũng thích. Ha ha…xem ra sức hấp dẫn của mình đã tới mức siêu đẳng rồi.



“Cậu làm sao thế?” Biên Nhược Thủy kinh ngạc.



“Không có gì!” Tôi đứng dậy, giang rộng hai tay mà nói với hắn: “Tớ đột nhiên phát hiện ra bản thân mình cũng không tới nỗi đáng ghét, nếu đã thế thì còn sợ không thể tìm được người mình thực sự yêu sao? Tớ lại có sức chiến đấu rồi, nên quyết tâm tiến tới mục tiêu tương lai mà thôi, ha ha..”



Biên Nhược Thủy dường như bị bất ngờ với thái độ của tôi, nở nụ cười tươi rói, tôi đưa tay ôm vai hắn, hùng hồn nói: “Nếu cậu có yêu ai thật lòng thì cứ nói cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu có được người ta.”



Biên Nhược Thủy chỉ lắc đầu cười cười, tôi buông hắn ra, đi ra khỏi phòng, đột nhiên nghe tiếng Biên Nhược Thủy ở phía sau: “Tống Thiên Lộ, tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.” Thật buồn nôn, tôi có cảm giác nhộn nhạo trong bụng, bèn vội vàng đi thẳng ra ngoài, không ngoái đầu lại lần nữa.



Tôi tới sân trường coi bảng xếp hạng toàn trường. Có mười người đứng đầu thì có tới ba người là nằm trong ban cán sự, thành tích tốt. Lần này có gì tôi cũng nhất định phải tìm một người học hành giỏi giang làm bạn gái, ngay cả người mọt sách như Biên Nhược Thủy còn thích tôi thì những nữ sinh khác còn có thể không thích tôi hay sao.



Hôm sau tới lớp đã thấy Trương Kỳ Kỳ ngồi ở chỗ của tôi, nhìn tôi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.



“Cô ngồi đây làm gì?”



“Chỗ của chồng em không phải chỗ của em sao?” Trương Kỳ Kỳ cười lém lỉnh, định với tay qua nắm lấy tay tôi nhưng bị gạt ra.



“Thôi, về chỗ đi, đừng có ngồi ở đây dài dòng nữa, chút nữa Tiếu Vĩ nhà cô mà tới tìm tôi tính sổ thì sao đây?” Tôi cười nhỏ, Trương Kỳ Kỳ mặt biến sắc, bỗng nhiên đứng bật dậy nhường chỗ cho tôi ngồi.



“Tống Thiên Lộ, anh tin người ngoài mà không tin em sao? Em quen anh lâu như thế rồi, trong mắt anh, em là người như thế sao?” Trương Kỳ Kỳ rơm rớm nước mắt, giả vờ cúi đầu khóc.



“Cô là người tốt, còn tôi thì lăng nhăng, thế đã được chưa? Hôm nay còn muốn ông đây thành cái gì nữa hả?” Tôi đập bàn, đứng dậy.



Trương Kỳ Kỳ gật đầu, “Tống Thiên Lộ, anh có biết tại sao em đi tìm Tiếu Vĩ không? Anh tưởng người ta quan tâm tới em mà em có thể có tình ý gì với họ sao?”



“Thế không phải cô với Tiếu Vĩ cũng có gì đó với nhau rồi sao?” Tôi mỉa mai nói khiến Trương Kỳ Kỳ đờ người ra.



Lúc đó tôi muốn nói móc họng cô ta vô cùng, dù thành tích học tập của tôi không tốt, nhưng làm sao có thể yêu được người kém cỏi như thế chứ? Tự nhẩm với mình, tôi không thèm để ý tới cô ta nữa, Trương Kỳ Kỳ vừa khóc vừa chạy về chỗ. Chỉ một lát sau đã thấy xung quanh chỗ đó toàn là con gái, có người còn trừng mắt nhìn tôi nữa, hứ, làm sao người ta lại nghĩ người bị tổn thưởng lúc nào cũng là con gái chứ?



Trương Kỳ Kỳ khóc ròng cả hai tiết, tôi không nhìn cô ta, thấy trong lòng hơi buồn, có lẽ tôi đã làm tổn thương cô ta thật rồi.



Giờ tự học buổi tối, tôi chạy qua chỗ Biên Nhược Thủy đang viết lách gì đó, hắn tối nào cũng như thế, chưa khi nào ra khỏi phòng ký túc xá. Tôi tới cạnh vỗ vai hắn, cảm thấy bờ vai hắn run lên như chạm phải điện.



“Cậu…cậu sao hôm nay còn chưa đi chơi?” Biên Nhược Thủy hỏi.



“Tớ cũng muốn ngồi ở đây, không được sao?” Tôi đẩy hắn dịch sang bên rồi ngồi xuống, dựa vào hắn.



Biên Nhược Thủy cười nhẹ, “đương nhiên được rồi.”



“Đây là cái gì?” Tôi kéo trong ngăn bàn ra một vật, hóa ra là một cái quạt. Lúc đó tôi chỉ muốn vật ra cười, cái cậu Biên Nhược Thủy này đúng là muốn thành văn nhân mặc khách a, ngay cả đạo cụ mà cũng dự trữ sẵn nữa.



Biên Nhược Thủy nhìn tôi rồi cười, không để ý tới vẻ mặt của tôi, thư thả nói: “Cái quạt này có thần lực đó.”



“Thần lực gì?” Tôi làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Nó có thể khiến tớ tìm được một người vợ mới sao?”



“Hì hì…không thể!” Biên Nhược Thủy khẽ nhếch miệng cười.



“Đồ ngốc!” tôi gõ đầu hắn một cái, “Kỳ thực cậu cũng rất đáng yêu.” Tôi gãi gãi cằm, trêu hắn.



Biên Nhược Thủy thẹn đỏ mặt, tôi cười mấy tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng mà cũng có chút khó coi.” Mặt Biên Nhược Thủy lập tức biến sắc, tôi lại vội vàng thêm vào, “Nói đùa mà, nói đùa mà! Thế bài thơ trên đó là có ý nghĩa gì?”



Biên Nhược Thủy cầm lấy cây quạt bỏ vào trong ngăn bàn, cười thần bí: “không nói cho cậu biết!”



“Hứ! Tớ cũng không thèm biết!” Tôi đong đưa hai chân, không thèm truy hỏi nữa.



Ngồi một lát thấy bên ký túc xá sắp đóng cửa, tôi đẩy đẩy hắn, “Ầy! Đi về chưa?”



Biên Nhược Thủy nhìn đồng hồ trên tường, gật đầu. Đứng dậy thu dọn sách vở, vừa dọn vừa lẩm bẩm nói, “Thi xong rồi thì học cũng thoải mái hơn, tối nay đã giải xong bộ đề đại số tuyển chọn! Còn học xong hai chương lịch sử, rồi, còn sách tham khảo mới chưa chưa xem kỹ, mới coi qua loa, ha ha…hôm nay học rất thoải mái! Còn có thể xem bộ màu sáp mới mua, tối nay chỉ học hơn 2 giờ là có thể đi ngủ rồi, đúng là tốt quá…”



May người đứng bên cạnh hắn là tôi, còn hiểu hắn một chút, đổi lại là người khác chắc đã bị hù cho sớm chạy mất dép rồi.



Biên Nhược Thủy khoác túi sách lên vai, theo tôi về ký túc xá. Tôi quay đầu, mới phát hiện tóc hắn đã dài ra ít nhiều, lại trở về cái hình dạng bù xù không có hệ thống, nếu không nhờ quần áo sạch sẽ, chắc người ta còn tưởng hắn là ăn mày mất.



“Tớ thích trời đêm mùa đông, cậu thì sao?”
“Cho người ta sờ một chút…” Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại phun ra câu ấy, Biên Nhược Thủy vội đẩy tôi ra, tôi túm tay hắn lại, oán giận nhìn hắn mà rên rỉ: “Tâm trạng người ta hôm nay không được tốt, lại còn trống rỗng nữa. Như có quả tạ đè lên ngực đây này, sờ cậu có một chút thì có chết ai đâu cơ chứ?”



Biên Nhược Thủy hoảng hốt lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh phòng, tôi mặc kệ hắn có đồng ý hay không, vươn tay ra phía trước sờ, Biên Nhược Thủy bất an giãy dụa khiến tôi bỗng nhiên thấy hứng thú, tự nhiên muốn đùa dai, coi nếu tôi sờ xuống phía dưới thì sẽ có phản ứng gì, kết quả là tôi di tay sờ xuống, không ngờ cả tôi và hắn đều đóng băng.



Đã cứng rồi! Tôi chớp chớp mắt, tay cũng chưa rút về, Biên Nhược Thủy như sắp khóc tới nơi. Tôi ngồi dậy leo lên giường mình, còn để lại một câu: “Tớ hiểu rồi, hiểu hết rồi, cậu không giống với tớ!”



Biên Nhược Thủy kéo tay tôi lại hỏi khác cái gì, tôi lờ hắn đi, leo lên giường, Biên Nhược Thủy im lặng khiến lòng tôi rối bời. Tôi điều chỉnh lại hô hấp, tới khi đã bình ổn rồi thì nghe giường dưới vang lên tiếng nấc khe khẽ như tiếng khóc, hình như Biên Nhược Thủy đang khóc.



Tôi đột nhiên thấy khó chịu, vươn đầu ra nhìn xuống giường phía dưới, “Cậu khóc gì chứ?”



Biên Nhược Thủy không trả lời, tôi hít một hơi dài, nằm lại trên giường. Không có cách rồi, khóc cũng là một việc vô phương cứu chữa, hai người chúng tôi khác nhau, nhìn hắn như thế, có thể bị một thằng con trai khác khiến cho cứng lên, căn bản là cái gì hắn cũng không biết, là một đứa vô cùng ngây thơ. Khoảng cách giữa tôi với hắn vĩnh viễn không thể xóa nhòa được! Cái cảm giác thất vọng lại dâng lên, ngay cả một người bạn cũng không có, tôi thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Sáng hôm sau, Biên Nhược Thủy thức dậy với đôi mắt sưng mọng lên như quả đào. Hắn bê chậu nước rửa mặt đi qua tôi khiến tôi giật mình hoảng sợ, vội vàng túm hắn lại, hỏi: “Sao thế?”



Biên Nhược Thủy bướng bỉnh giãy tay tôi ra, lần đầu tiên tôi mới thấy Biên Nhược Thủy có thái độ này. Hắn cúi đầu không nhìn, giống như không thèm biết tới sự tồn tại của tôi, cứ thế bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.



“Chuyện gì thế? Chúng mày trêu nó đúng không?” Tôi đưa bộ mặt khó hiểu nhìn khắp phòng.



Mấy đứa trong phòng đều giương một bộ mặt y chang tôi ra, Lưu Văn Tuấn vừa ngáp vừa nói: “Đêm qua mày với nó còn nói chuyện với nhau cơ mà! Tao nghe Đạt Hề Duệ nói, hai đứa mày còn nằm chung giường, đắp chung chăn, không đúng sao? Mày không biết thì sao bọn tao biết được!”



Tôi đờ người ra, chuyện này xem ra là do tôi tự chuốc lấy rồi, rốt cuộc là tôi làm sai cái gì chứ? Đúng là chẳng hiểu gì cả. Lẽ nào là tại câu nói tối qua sao? Không phải như vậy chứ? Đúng là do tôi hay nói những thứ làm tổn thương người khác rồi. Tôi vò vò đầu, bản thân mình lại không nhận ra. Thật là…



Hôm đó Biên Nhược Thủy vẫn làm mọi chuyện như thường lệ. Cơm của tôi là do hắn mua, tất bẩn cũng do hắn giặt. Duy chỉ có một chuyện là khác, hắn không thèm để ý tới tôi, có cố bắt chuyện với hắn như thế nào hắn cũng sẽ bỏ lơ như chưa hề thấy tôi, chân như lắp bánh xe gắn mô-tơ, cứ thấy dáng tôi là chạy mất dạng.



Buổi chiều tôi đứng đợi ở trước cửa phòng vệ sinh nam, tính chờ Biên Nhược Thủy vào thì chặn hắn ngay ở cửa. Biên Nhược Thủy nghiêng sang trái tôi cũng sang trái, hắn nghiêng sang phải tôi cũng sang phải, tới lúc Biên Nhược Thủy không chịu nổi nữa mà ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của hắn, tôi lại đột nhiên chẳng biết nên nói gì.



“Có chuyện gì thế?” Biên Nhược Thủy vẫn hạ giọng nói, nhưng là dùng loại ngữ khí vô cùng xa lạ.



Tôi cười gượng mấy tiếng, “Không có gì, thứ sáu này cậu có rảnh không? Ra ngoài đi ăn với mấy đứa cùng lớp đi, toàn con trai cả, cậu cũng đi cùng đi, tớ mời.”



Chuyện mời đi ăn này nọ chỉ là do tôi không biết nói gì mà bừa đại ra, nhưng đã nói thành lời rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Nhân dịp này bồi dưỡng ăn uống cho Biên Nhược Thủy luôn, sẵn tiện chơi bời thoải mái một chút, biết đâu chuyện hiểu lầm giữa tôi và hắn sẽ được gỡ bỏ.



“Các cậu đi ăn đi, tớ không ưa nói chuyện, đi chỉ tổ làm các cậu mất hứng.”



“Không sao mà!” Tôi cao giọng, vui vẻ nói: “Cậu phải góp mặt chứ! Dù sao chúng ta đi đông như thế, có một người cũng không làm mất hứng nổi đâu.”



“Tớ không đi thì cũng không có gì to tát lắm, chỉ là vắng một người thôi mà, xin lỗi…”



Tôi thoáng cái bực mình, chỉ thẳng vào mặt hắn mà gào lên: “ Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có nói cái kiểu ấy! Đã tính như thế rồi, cậu nhất định phải đến, không được để cho tớ leo cây!”



Nói xong tôi vội vàng chạy đi, không kịp để cho Biên Nhược Thủy nói thêm một lời nào nữa. Đương lúc đi bỗng thấy Tiếu Vĩ đứng dựa ở cửa lớp, tay đút túi quần chẳng hiểu đang làm gì, chỉ thấy hắn lặng lẽ nhìn theo tôi, tôi quay lại liếc nhìn hắn, Tiếu Vĩ bỗng nhiên nở nụ cười khiến tôi rởn hết cả da gà.



Hôm nay là thứ tư còn hai ngày nữa tới thứ sáu. Biên Nhược Thủy cũng không nói lại với tôi về chuyện ăn uống đó nữa, tôi mặc nhiên tự cho rằng hắn không cự tuyệt. Chỉ là gần đây tính tình Biên Nhược Thủy không được tốt, mặt cứ hầm hầm, lạnh như băng. Từ sáng tới tối, từ lúc thức dậy tới lúc đi ngủ đều chỉ có một loại biểu cảm không thay đổi. Tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc mình đã chạm phải nọc gì ở hắn.



Suy nghĩ chán chê, tôi quyết định đi tìm lớp trưởng, hình như trừ tôi ra, Biên Nhược Thủy chỉ thân với mỗi lớp trưởng. Cô ta không phải là người trong mộng của hắn sao? Nghĩ là làm, tôi viết một mẩu giấy cho lớp trưởng, cô nàng mở ra nhìn liếc một cái rồi nhét lại trong ngăn bàn, chẳng nói năng gì, tôi chán nản gục mặt trên bàn ngủ tiếp.



Trong lúc lơ mơ, tôi cảm thấy được cái gì rung rung, vội ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là một cái bụng bự. Ngẩng mặt lên nhìn tiếp, hóa ra là cái mặt béo tròn của lớp trưởng.



“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn có chuyện nữa!” Lớp trưởng chống nạnh, cau mày nhìn tôi, rốt cuộc thì tôi đã cảm nhận được cái cảm giác an toàn như lời Biên Nhược Thủy nói rồi. Bất luận là hình thể hay tính cách, lớp trưởng có lẽ là mẫu người ưa thích nhất của Biên Nhược Thủy.



Lớp trưởng nhìn tôi không chút phản ứng, định quay người đi, tôi vội vàng nắm tay giật lại. Cô nàng nhăn mặt vẩy tay tôi ra như muốn vẩy một con ruồi bẩn tưởi nào đó, nhưng mới như vậy sao khiến Tống Thiên Lộ tôi khó chịu được, thân là một cao thủ tình trường, chiêu này tôi gặp hoài, chả sao.



Nhưng giờ tôi không có hứng đâu mà trêu chọc, nhỏ giọng hỏi: “Biên Nhược Thủy gần đây lạ lắm, cậu có biết gì không?”



Lớp trưởng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Từ lúc nào cậu quan tâm tới cậu ấy vậy?”



“Thế là tớ thì không được quan tâm à?”



“Cậu không phải còn có cả tá bạn gái cần quan tâm sao?” Lớp trưởng nở nụ cười châm chọc, đột nhiên tôi thấy Biên Nhược Thủy đã lầm rồi. Cô ta không những thiển cận, mà căn bản là chả có lòng bao dung bao giếc gì sất.



“Bỏ đi, tớ không hỏi nữa.” Tôi xua tay, ý bảo cô ta đi đâu thì đi đi.



Lớp trưởng nhìn tôi một lát, trước khi đi còn nói: “Hỏi tôi thì chi bằng đi hỏi Tiếu Vĩ đi! Hai ngày nay tôi thấy Tiếu Vĩ đi với Biên Nhược Thủy suốt.”



“Cái gì?” Tôi đập bàn đứng phắt dậy, lớp trưởng lườm tôi một cái rồi ngúng nguẩy quay đi. Cả lớp ngoái lại nhìn tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy khó thở vô cùng, trong lòng hoảng loạn. Lại là Tiếu Vĩ, hắn là âm hồn không tan được sao? Là cha tôi thiếu nhà hắn hai vạn đồng hay kiếp trước tôi giết hắn cơ chứ? Tại sao lúc nào cũng tìm cách chống đối tôi…



Không đúng…chuyện này không đúng…tôi đờ người ra rồi ngồi phịch xuống, Biên Nhược Thủy đâu phải là bạn gái của tôi chứ! Vậy tại sao Tiếu Vĩ lại để ý tới hắn được? Nếu muốn tính chuyện với mấy đứa bạn của tôi thì hắn cũng có thể đụng tới Lưu Duy mà! Chẳng phải Lưu Duy là bạn thân của tôi sao?



Hơn nữa lần đánh nhau trước, Tiếu Vĩ cũng đánh cả Biên Nhược Thủy rồi, hai người bọn họ sao giờ lại dính với nhau chứ! Đồ khốn kiếp, thằng tiểu tử Tiếu Vĩ này chắc chán sống lắm rồi, hôm nào nhất định tôi phải tìm cơ hội dần hắn một trận tới bến cho xong chuyện.



Ý nghĩ hận thù trước đây chưa từng có nổi lên trong lòng, ngay cả tôi cũng không rõ tại sao bản thân mình lại kích động như thế. Bao lần bị Tiếu Vĩ khiêu khích, tôi đều có thể nhẫn nhịn cho qua, ngay cả sức để nói lại một hai câu phản ứng cho có cũng không có, nhưng lần này Tiếu Vĩ đã thành công, hắn đã thực sự chọc giận tôi rồi.



Hai ngày sau đó tôi cố nhịn, không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, toàn tâm toàn ý lo chuyện mời bạn bè tụ tập. Trừ Biên Nhược Thủy, tôi còn mời thêm bốn, năm đứa bạn bình thường nữa, cố lựa ra những đứa ăn ít, uống cũng vừa vừa. Để làm lành với Biên Nhược Thủy mà tôi còn phải cáng thêm cả một lũ ăn không uống không, đúng là nhiều khi thấy mình điên thật rồi.



Thứ sáu, tôi vui vẻ chạy tới quán đã đặt trước, mặt tiền quán cũng không lớn lắm, chỉ có ba tầng. Nhưng chúng tôi vốn ăn quen quán này, ở đây có món vịt nướng và mao huyết vượng (*) rất ngon, bình thường vẫn hay tới đây ăn, tôi đặt trước một bàn cho thứ sáu, rồi tới quán thật sớm chờ mọi người.



Tới giờ mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu Biên Nhược Thủy. Các món đã dọn lên, mọi người bắt đầu động đũa ăn uống vui vẻ, Lưu Duy để ý, quay sang hỏi tôi, “Mày không định ăn à?”