Biên Nhược Thủy
Chương 7 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
“Mày cứ ăn đi!” tôi cúi đầu, uống cạn chén rượu.
Cả bàn ăn uống cười đùa vui vẻ, rượu vào lời ra, bày trò ầm ĩ, trêu chọc này nọ. Bình thường thì tôi đã sớm nhập cuộc chơi rồi, nhưng hôm nay thì khác, tôi không làm sao cho tâm trạng khá hơn được, chỉ còn cách uống rượu hết chén này tới chén khác. Biên Nhược Thủy, tại sao hắn không tới?
Tôi đứng dậy, nói phải vào nhà vệ sinh kiếm cớ chạy về trường, tiền đã đưa trước cho Lưu Duy, vắng mợ thì chợ vẫn đông. Tôi không thể ngồi yên ở đấy nữa, tôi phải tìm bằng được Biên Nhược Thủy. Tôi muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, tại sao hắn không tới cũng không chịu nói cho tôi một tiếng. Có lẽ men rượu đã ngấm vào người, có cảm giác hơi nóng đã bốc lên tận mặt, chỉ muốn đập phá hết những thứ trên đường đi.
Biên Nhược Thủy không có điện thoại di động, nên tôi chỉ có thể tìm xem hắn còn ở trong trường hay đã về nhà rồi. Phần lớn học sinh nhân ngày cuối tuần đã rời trường về nhà chơi, tôi ngó nghiêng nhìn vào sân trường. Dãy lớp học chắc là đã khóa rồi, nhưng tôi vẫn muốn đi coi qua, nhỡ đâu hắn ở đó thì sao.
Tôi đẩy cửa vào, hai người trong lớp vội ngẩng đầu lên nhìn, cả ba người chúng tôi đờ ra im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Biên Nhược Thủy cầm trên tay một cuốn sách, Tiếu Vĩ cầm vở, vị trí này, thời gian này, khung cảnh này vốn dĩ rất quen thuộc với tôi, chỉ là người ngồi ấy đã thay đổi rồi.
Tôi chạy qua, giơ chân đá cho Tiếu Vĩ một cái thật mạnh, hắn ngã ra đất khiến bàn ghế cũng xô lệch theo. Tiếu Vĩ mềm nhũn vô lực trượt xuống góc tường. Biên Nhược Thủy xô ghế đứng dậy, nhìn tôi sững sờ.
Tôi không thèm nói một câu, đi tới chỗ Tiếu Vĩ đang ngồi xụi lơ. Mặc xác hắn là biến thái hay là nghiện bị đánh, tôi giờ chỉ muốn đánh người, hắn là ai cũng được, chỉ cần có chỗ cho tôi trút giận là được hết.
Không rõ do hơi rượu xông lên não hay làm sao đó mà bỗng dưng tôi thấy có ngấn nước trong mắt Tiếu Vĩ. Nhất định là mình hoa mắt rồi, tôi tự nhủ rồi vung nắm đấm lên, nhưng Biên Nhược Thủy đằng sau lại kéo lại, tuy kéo không mạnh, nhưng tôi có thể cảm giác được hắn đang dồn hết sức ngăn cản không cho tôi đánh tên Tiếu Vĩ khốn kiếp kia.
“Tại sao?” Tôi quay người lại nhìn Biên Nhược Thủy.
Trên trán Biên Nhược Thủy đã rịn mồ hôi, trong khí trời mùa đông mà cũng đổ mồ hôi được sao? Lẽ nào Tiếu Vĩ thực sự tốt như thế? Tất cả bạn gái tôi đều chạy theo hắn, ngay cả Biên Nhược Thủy cũng ở cùng hắn.
“Sao cậu lại đánh Tiếu Vĩ?” Giọng Biên Nhược Thủy run rẩy khiến tôi khó chịu bội phần.
Tôi nhếch mép cười, vung tay đẩy Biên Nhược Thủy ngã dụi vào đám bàn ghế xô lệch, hét to, “Không có vì sao hết, tôi thích đánh người thì đánh đấy, thì làm sao nào? Cậu làm gì được tôi?”
Mặt Biên Nhược Thủy tái nhợt đi, hắn kéo tay tôi lại, run giọng nói: “Vậy cậu đánh cả tớ nữa đi, đánh tớ cũng khiến cậu thoải mái thôi.”
Tôi không ngờ hắn lại nói như vậy, cơn giận mắc nghẹn nơi cổ họng thoáng cái đã bị hắn dội nước lạnh vào, chỉ còn sót lại một nỗi chua xót mỉa mai trong lòng. Tôi chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này, tựa như cả người đang treo lơ lửng nơi vách núi cheo leo, phía trên là một đám người, nhưng không ai chịu chìa một cánh tay ra cho tôi nắm lấy.
Tôi buông thõng tay xuống, “Không cần, sau này tớ sẽ không đánh người nữa, đây là lần cuối cùng.”
Tôi quay người đi ra khỏi lớp, Biên Nhược Thủy đuổi theo tôi tới tận cửa, hỏi dồn, “Tống Thiên Lộ, cậu nói thế là có ý gì? Cậu không còn muốn làm bạn với tớ nữa sao?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy, nhìn vẻ mặt hắn khóc mếu máo, không còn vẻ lạnh lùng như mấy ngày nay nữa mà đã hoàn toàn biến thành một người khác, một người không thể kiềm chế được cảm xúc. Hắn khóc lớn lên, khiến bao người đi qua phải ngoái lại nhìn. Rõ ràng tôi rất tức giận, nhưng vẫn không thể khống chế bản thân, tự động bước tới bên hắn.
“Đừng khóc nữa, làm người ta tưởng tớ bắt nạt cậu kìa!” Tôi cố dằn lòng xuống vỗ về hắn.
“Thật không?” Biên Nhược Thủy ngừng khóc, giương đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, sượng sùng nói, “Chỉ cần sau này cậu phụ đạo cho tớ là được, đừng học chung với Tiếu Vĩ nữa, chỉ hai chúng ta học riêng thôi.”
“Tớ không thể làm thế với Tiếu Vĩ được!” Biên Nhược Thủy nói nhanh, như không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Cháu đang chờ Biên Nhược Thủy, cháu là bạn cùng lớp của bạn ấy.” Tôi trả lời.
Ông lão nghe vậy liền cười tới híp cả mắt lại, không hiểu tại sao, nhìn thấy thế tôi lại có cảm giác sờ sợ. Ông lão chậm rãi nói: “Bạn cùng lớp sao, ha ha…ở đây sớm đã không còn người ở rồi, chỗ này bỏ hoang đã lâu, đừng nói người còn trẻ, ngay cả người già cũng không ở đây.”
“Nhưng địa chỉ này là do bạn ấy đưa cho thầy giáo chúng cháu.”
“Ha ha..” Ông lão ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt lộ ra vẻ tàn bạo, ma quái mà nói rằng: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, người nhà này cách đây vài chục năm trước đã chết hết rồi. Cậu nói bạn học cậu họ Biên phải không? Lão gia nhà họ Biên ngày xưa hay cùng ta chơi lắm đó…”
Tôi nuốt khan, khẽ nghiêng người nhìn vào bên trong. Biên Nhược Thủy đã từng nói bên nhà hắn có một lối đi nhỏ, trên lối đi có trồng một cây hoa đào, dưới cây hoa đào có đặt một cái ghế, một điểm cũng không sai…
Tôi quay đầu lại, ông lão kia không biết đã biến mất từ khi nào. Tôi hét lên một tiếng rồi chạy bán sống bán chết. Tôi chẳng cần để ý coi chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây. Khủng khiếp quá, tôi không chịu được nữa rồi, tuy tôi hay vỗ ngực mà rằng mình là đàn ông, nhưng cũng không thể chịu nổi cú dọa người này a!
Càng chạy xa tôi càng không biết mình đang ở chỗ nào, bốn bề trống trải, không nhìn thấy nhà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc tới đây đâu có đi xa như vậy? Tôi càng nghĩ càng sợ, cuối cùng đầu óc trống rỗng ngồi bệt xuống đất.
Tôi không phải người mê tín, nhưng chuyện hôm nay có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Tôi ngồi nhớ lại sinh hoạt hàng ngày của Biên Nhược Thủy, nhớ tới cây quạt trong ngăn bàn của hắn, rồi mấy thứ triết lý nhân sinh của hắn…
Không! Tôi đứng vụt dậy, hét to, tự mắng mình đúng là đồ thần kinh, nghĩ cái gì không nghĩ lại nghĩ cái ấy! Tôi tự đánh vào đầu mình mấy cái cho bình tĩnh lại.
Lúc này mới chợt nhớ ra còn điện thoại di động, tôi run run thò tay vào túi quần lấy ra. Không…không có điện thoại sao? Mẹ ơi! Tôi thiếu chút nữa là té xỉu, sau mới phát hiện ra, mình sờ nhầm túi.
“Ba! Con có chuyện nhờ ba…” Tôi nghe tiếng trả lời của cha mà như nghe thấy tiếng của đức Phật.
Ba tôi ngừng lại một chút mới hỏi: ”Làm sao thế? Giờ này mà còn chưa về à?”
“Ba! Chuyện đó…ba mau tới đón con đi, bằng không con trai ba chỉ còn lại bộ xương thôi đó!” Tôi hoảng loạn nói, như sợ điện thoại sẽ hết pin mà ngắt cái rụp, tuy rằng nhìn trên màn hình biểu tượng pin vẫn còn đầy.
Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng động rất to, sau đó là giọng lo lắng của ba tôi: “Có chuyện gì thế? Đi đường gặp phải sự gì hả con? Con mau nói rõ cho ba nghe coi nào?” rồi sau đó vẳng tới tiếng của mẹ, nghe như là tiếng khóc, rồi tiếng nói chuyện của hai người vọng tới.
Tôi hít một hơi dài trấn tĩnh lại rồi mới nói: “Không có chuyện gì ạ, con đang lạc đường chỗ rừng vắng, đi mãi không tìm được đường ra, ba nhanh tới đón con đi.”
“Cái gì?” Ba tôi hét lên, “Chỉ chuyện ấy thôi cũng đủ lo rồi! Con xem con tới chỗ nào tốt chưa kìa. Chỗ rừng núi hoang vắng không người qua lại mà dám tới, không tới thì làm sao lạc đường hả? Đúng là muốn dọa chết người mà…”
“Ba, có chuyện gì để về nhà nói sau không được sao?…”
Tôi đọc địa chỉ xong, ngắt điện thoại rồi đứng dậy nhìn xung quanh. Cách đó không xa có một căn nhà nhỏ, nhìn giống nhà của Biên Nhược Thủy, khắp người đột nhiên nổi da gà, không phải mình chạy xa rồi sao? Sau còn nhìn thấy cái nhà đó chứ. Không…chắc không phải nhà hắn đâu, tôi lại ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lấy ra ngó nhanh vào màn hình, là một dãy số lạ…
Tôi trở về nhà bằng cách nào thì chính tôi cũng không nhớ, sau đó sốt cao nằm li bì ba ngày liền, chỉ cần nằm mơ là sẽ mơ thấy ông lão đã gặp hôm đó, hơn nữa, ông lão không hề có chân, bóng dáng cứ như vậy ẩn hiện mập mờ.