Biên Nhược Thủy

Chương 52 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Mãi đến tối, vẫn không thấy mẹ đến, mẹ dặn tôi không được chểnh mảng việc học, còn muốn tôi nhờ bạn mang sách vở tới, nhàn rỗi không có việc gì thì phải ngồi đọc sách. Nếu ba có hỏi, thì nói tôi vẫn đi học đều, hết giờ học mới đến chăm sóc Biên Nhược Thủy. Đương nhiên, ba chẳng bao giờ tới kiểm tra đột xuất, ba làm gì có thời gian cơ chứ. Mà cả khi có thời gian, thì cũng không có trí nhớ tốt, ba mà đến thể nào cũng đánh điện hỏi tôi xem phòng bệnh ở đâu.



Tôi gọi cho thầy chủ nhiệm, nhờ thầy tìm giúp bạn nào đó ở gần bệnh viện mang vài cuốn sách đến giúp tôi, dù tôi chẳng có thì giờ nào để đọc thì cũng muốn làm bộ làm tịch cho mẹ nhìn thấy.



Nhưng đúng là tôi không ngờ thầy chủ nhiệm thiếu đạo đức tới mức này, người đến lại là Phó Tử Vân. Lúc tôi mở cửa phòng bệnh, nhận ra Phó Tử Vân đang bình thản đứng ngoài, trong tay còn cầm mấy túi gì đó.



Thực bụng tôi không muốn để nàng vào, sợ kích động Biên Nhược Thủy, định có gì đứng ngoài cửa nói luôn để nàng về sớm. Ai dè Biên Nhược Thủy lại chủ động gọi Phó Tử Vân vào làm tôi chỉ biết im thin thít nhìn.



“Cậu là Biên Nhược Thủy à?” Phó Tử Vân hỏi, không hề ngượng nghịu.



Biên Nhược Thủy lại có vẻ thận trọng, đang nằm vội vàng ngồi dậy, mỉm cười gật đầu với Phó Tử Vân.



“Tớ nhớ có lần mình gặp nhau rồi, suýt nữa không nhận ra. Tớ là Phó Tử Vân, là bạn học của Tống Thiên Lộ, nghe nói cậu bị bệnh, Tống Thiên Lộ ở đây trông cậu. Tớ mang sách đến cho cậu ấy, nhân tiện thăm cậu, cậu khỏe hơn chưa?”



Biên Nhược Thủy cảm kích, trả lời Phó Tử Vân: “Tốt hơn nhiều rồi, không sao cả đâu, cám ơn cậu đã tới thăm tớ.”



Phó Tử Vân nói đâu cần khách sáo, rồi lại nhìn sang tôi, đưa tôi túi lớn trên tay, bên trong toàn là sách cho tôi.



“Trong này có các bài tập phỏng theo đề thi, mặt trước là đề, mặt sau là đáp án. Em chỉ đem cho anh một vài đề có lời giải chi tiết, những bài khác chắc anh tự giải được. Kỳ thi thử của trường bắt đầu điểm danh, thầy chủ nhiệm đăng ký giúp anh rồi, đây là phạm vi ban đầu của kỳ thi, cả phân loại trình độ nữa, anh rảnh đọc qua nhé… Ừm… Đại khái là thế.”



Túi nặng ơi là nặng, dù có đi xe tới thì quãng đường cũng khá xa. Tôi thực sự cảm động, nhưng cũng không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ biết nói cám ơn.




“Đừng vì thấy tớ cái gì cũng nghe theo cậu mà lấy cái đó làm lý do áp chế tớ, lúc cần thiết, tớ cũng sẽ đưa ra một số quy định của tớ.” Biên Nhược Thủy nói nghiêm túc.



Tôi cười, đúng thật là bao lâu nay đây là lần đầu tiên tôi muốn cười. Thực ra tôi biết tôi cười rồi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn, nhưng nhìn bộ dáng lúng túng của Biên Nhược Thủy lần đầu lên tiếng vì chủ quyền cá nhân, tôi lại kín miệng không hỏi nữa. Thật sự tôi chưa từng so đo cậu có ý gì khi nói những lời đó, chỉ là tôi muốn có cơ hội để bù đắp lại những sai lầm của mình. Cậu nhắc nhở ngược lại làm tôi thấy như bị đe dọa.



Biên Nhược Thủy có phần không thoải mái, đứng dậy muốn tìm quần áo và khăn lâu mặt, tôi đã chuẩn bị từ trước, đi đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra, đưa cho cậu. Cũng nói cho Biên Nhược Thủy biết trong tay có hai cái khăn mới vừa là qua, một cái để lau tóc, một cái để lau người, khăn tắm lẫn quần lót đều mới mua, cũng vừa giặt sạch, phơi khô rồi mới lấy ra dùng… ”



Nói xong, tôi lại nghĩ, nhoài người xuống, lấy ra bộ áo ngủ mới đưa cho cậu.



“Cậu nếu không thích quấn khăn tắm đi ra, thì mặc bộ áo ngủ này đi, tớ có cái quần trong mới mua ở cửa hàng, chắc là vừa đấy, cậu thử cố mặc xem.”



Biên Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào tôi, cũng không nói gì, lúc tôi nhìn thì cậu lại cúi đầu, chẳng thấy rõ nét mặt của cậu đang biểu hiện điều gì. Tôi vỗ vai cậu dặn: “Đi tắm đi, nếu có chuyện gì, gọi cho tớ, tớ sẽ mở cửa cho cậu.. ”



Nói xong tôi lấy di động ra, Biên Nhược Thủy giữ tay tôi lại phản đối: “Không cần, không có chuyện gì đâu.”



“Thế thì tốt, cậu đi tắm đi!”



Biên Nhược Thủy gật đầu, vào nhà vệ sinh, tôi tự nhiên nghĩ ra, vội nói trước khi cậu đóng cửa: “Nước nóng sẵn rồi, cậu thử để tay vào nước xem đã vừa chưa, nước hơi nóng, nhưng tốt nhất đừng pha thêm nước lạnh nữa. Tớ hỏi bác sĩ bảo dạ dày co giật tốt nhất không nên bị lạnh. Còn nữa… Nếu có chuyện gì thì đập cửa, tớ đứng ngoài này đợi cậu.”



Nói xong, tôi nhìn cánh cửa trước mặt chậm rãi đóng lại, trước khi đóng cửa, Biên Nhược Thủy nhìn vào mắt tôi. Hai ngày nay đây là lần đầu tiên cậu ấy thật sự nhìn tôi, trong đôi mắt dường như mang theo ánh cảm động không thể che dấu, lại xen lẫn một chút muộn phiền, đơn độc, môi cậu khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào.