Biên Nhược Thủy
Chương 53 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Bên trong truyền ra tiếng nước chảy, tôi kéo ghế ngồi trước cửa, theo thói quen thò tay vào túi tìm thuốc lá, chẳng biết thế nào lại lấy ra kẹo cao su.Tôi sực nhớ đang ở bệnh viện, không được hút thuốc, bữa trước bỏ kẹo vào túi để tự nhắc mình, thành ra lúc này đành nhóp nhép nhai kẹo cao su.
Tiếng nước chợt dừng trong chốc lát, tôi nghe tiếng động cũng lờ mờ đoán được Biên Nhược Thủy tắm tới đâu rồi. Đến khi cái kẹo tôi nhai hết ngọt, tiếng nước cũng ngừng hẳn, tôi nghe thấy bên trong có tiếng thu dọn đồ đạc, Biên Nhược Thủy sắp ra rồi.
Tôi để ghế lại chỗ cũ, đứng trước cửa chờ cậu, tiếng động bên trong lúc to lúc nhỏ, có cả một ít âm thanh thì thào lặp đi lặp lại mãi. Tôi không khỏi buồn cười, hay là cậu đang hát ở trong đấy? Không ngờ Biên Nhược Thủy cũng hay ghê!
Một lúc sau, nụ cười của tôi tắt ngấm, đã năm phút trôi qua, bên trong tuyệt nhiên chẳng còn tiếng động nào. Tôi giật nảy người, chạy vội đến đập cửa. Tôi nghe thấy tiếng Biên Nhược Thủy ở bên trong, nhưng không nghe rõ cậu nói gì.
“Cậu làm sao thế? Có việc gì cậu cứ gõ cửa, tớ ở ngoài này.” Tôi nói lớn, cuống đến mức mồ hôi trên đầu cũng xô nhau chảy xuống.
Bên trong có đáp lại, nhưng không phải tiếng gõ cửa, tôi nói lại lần nữa, vẫn chẳng có gì. Biên Nhược Thủy cũng không đẩy cửa bước ra. Chìa khóa tôi để trong túi quần, chỉ cần muốn mở là mở được ngay, để cậu tắm được thoải mái, tôi đã cất công chuẩn bị hai tiếng liền.
Mãi vẫn không thấy động tĩnh, tôi chẳng màng để ý gì nữa, lập tức mở cửa ra. Phòng vệ sinh vốn không lớn, Biên Nhược Thủy đứng sát cửa, tôi đẩy cửa vào va vào cậu. Trên người cậu chỉ có độc chiếc quần lót, những nơi khác vẫn ướt sũng, hẳn là chưa kịp lau, có lẽ quần lót cũng là vừa gồng người mặc, sợ tôi xông vào.
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới hiểu ý Biên Nhược Thủy, bao nhiêu nhiệt tình, hy vọng nãy giờ đều bị dập tắt. Như thể tôi là người rơi xuống đáy giếng sâu, trông thấy một sợi dây thừng, tưởng là cuối cùng mình cũng được cứu rồi, đến khi chờ kéo lên mới phát hiện ra sợi dây kia chẳng đủ dài, người nào đó bỏ đi nên ném bừa xuống giếng, thế mà tôi lại cứ đinh ninh là ân nhân cứu mạng.
Thân thể Biên Nhược Thủy dễ chịu hẳn lên, tay cậu khẽ động đậy, tôi liền kéo chăn lên giúp cậu. Khi kéo chăn lên đến ngực cậu, tôi nhịn không được hỏi: “Để tớ xem cậu có bị bỏng không… ”
“Không!” Tiếng Biên Nhược Thủy vùng vằng từ trong chăn truyền ra, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhìn cậu như vậy tôi bất giác mỉm cười, không phải cười chính mình làm mọi chuyện tồi tệ thêm, mà cười phản ứng của Biên Nhược Thủy. Lúc này nhìn cậu ấy thật đáng yêu, tại sao trước kia không nhận ra nhỉ, thậm chí còn có lần thấy cậu rất đáng ghét, nghĩ đến chuyện về sau muốn cũng chẳng có cơ hội nhìn nữa, tôi thấy lòng đau thắt.
“Tóc còn ướt mà, sấy khô đã rồi hẵng ngủ tiếp.” Tôi sờ tóc Biên Nhược Thủy, vừa nói vừa quay người lấy máy sấy.
Thực ra máy sấy tóc để trong tủ treo quần áo ngay bên cạnh, là tôi muốn tranh thủ ít thời gian định thần lại. Lát nữa Biên Nhược Thủy khô tóc rồi đi ngủ, tôi lẳng lặng chui vào nhà vệ sinh công cộng hút thuốc là ổn thôi.