Biên Nhược Thủy
Chương 74 :
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
Chờ mãi mới đến thứ sáu, hai chúng tôi cùng đi làm thêm là cơ hội hoàn hảo, tôi vùng dậy từ sáng tinh mơ , ngờ đâu Biên Nhược Thủy đã rời giường trước tôi từ bao giờ. Cậu ra cửa mua một ít bánh quẩy và sữa đậu nành, lúc tôi dậy cho vào lò vi sóng nóng lên là ăn được.
“Sao cậu lại cho đường, đã nói là tớ uống sữa đậu nành không đường cơ mà.” Tôi bới lông tìm vết, quát Biên Nhược Thủy.
Ai dè Biên Nhược Thủy cao tay hơn, tôi vừa nói dứt câu cậu đã đứng phắt dậy, mặc áo khoác đòi đi mua lại cốc khác. Tôi vội vàng ngăn lại, nghĩ thầm đầu óc con người này sao không suy suyển tí nào.
Biên Nhược Thủy làm ầm lên, nhất quyết muốn đi mua một cốc sữa đậu nành không đường, tôi giữ thế nào cũng không chịu đứng yên. Tôi nhận là mình cố ý rồi mà cậu vẫn khăng khăng, gào thét bắt tôi buông cậu ra.
Tôi mạnh tay kéo một cái làm chân cậu đập vào cạnh bàn, tôi trợn mắt, vội cúi xuống xoa đầu gối cậu: “Có đau không?”
Biên Nhược Thủy tạt nước lạnh, trả lời rất đàn ông: “Không chết được.”
Tôi không hiểu thế nào trào dâng cảm xúc, vác cậu lên vai, đổ nhào xuống giường. Biên Nhược Thủy sợ nhột, tôi nhè đúng những điểm mẫn cảm của cậu mà công kích, cậu nhịn không nổi, nằm lăn lộn cười. Nhìn cậu cười tôi cũng phấn chấn lên, cúi người hôn lên môi cậu.
Không biết bao lâu không thân mật như vậy, hôn một lúc làm cả hai chúng tôi ngơ ngác, mắt nhìn nhau xấu hổ như bị người ta cướp mất nụ hôn đầu.
Cũng lâu rồi không nói chuyện, tôi với cậu cứ ngả ngốn trên giường, cuối cùng vẫn là tôi mở lời trước: “Cậu mua cho tớ hai cái quần lót đi.”
Biên Nhược Thủy gật đầu miễn cưỡng, chắc tại không ngờ tôi nói chuyện ấy.
Tôi thấy lại sắp rơi vào im lặng nên vội vã bổ sung: “Không mua loại giống lần trước đâu, nhìn cứ như quần ông nội tớ ấy.”
Biên Nhược Thủy nhìn mặt tôi, vội vã lắc đầu: “Tớ đi trước, hôm nào rảnh nói chuyện sau nhé.”
Fuck! Lại còn hôm nào rảnh nói chuyện sau nữa à, tôi khói bốc lên đầu. Bạn kia còn đứng bên nhiệt tình nhắc chúng tôi đừng quên chuyện mời ăn, Biên Nhược Thủy đành gật đầu đồng ý, tôi đạp xe rồi cậu mới nhảy lên.
Mới gặp còn không biết chứ nói chuyện xong tôi biết rõ bạn gái kia thuộc dạng tôi đặc biệt không thích. Không chỉ giống Vương Trung Cường mà còn giống cả đứa lớp trưởng hồi xưa Biên Nhược Thủy để ý, khỏe khoắn nói nhiều, bộc trực, thẳng thắn, chuẩn mẫu người mang lại cảm giác mẹ hiền an toàn mà Biên Nhược Thủy thích.
“Bạn ấy tên gì?” Tôi gào thét làm xe loạng choạng.
Biên Nhược Thủy cuống quýt trả lời: “Sài Tích Nhiễm…”
“Em gái anh Cường sao lại họ Sài?”
“Là em nuôi, tình cảm tốt nên nhận là anh em…”
“Rõ tầm phào!” Tôi cáu tiết lầm bầm.
Biên Nhược Thủy phật ý, cãi lại tôi, “Sao cậu lại nói bạn ấy như thế? Bạn ấy rất tốt, rất thoải mái, tớ rất thích tính cách của bạn ấy. Thật tùy tiện, cầm được thì cũng buông được…”
Tôi đạp mạnh chân, lao vụt về phía trước như ăn nhầm thuốc kích thích, Biên Nhược Thủy suýt chút nữa thì bị văng ra, may là kịp túm chặt quần tôi. Cậu khẽ khàng nhắc tôi đi cẩn thận rồi bám siết vào yên xe không ho he một tiếng.