Biên Nhược Thủy
Chương 75 :
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
Tôi bực dọc suốt cả ngày trời, vẫn có cách giải tỏa tâm lý, nhưng chúng tôi mặt nặng mày nhẹ mãi mới làm lành với nhau, sợ tình hình lại tồi tệ như mấy hôm trước nên tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tối đến, tôi xông thẳng vào lúc Biên Nhược Thủy đang tắm, cậu kinh hoàng, tay cầm vòi hoa sen cũng phát run.
“Cậu chưa mua quần lót cho tớ!” Tôi trừng mắt.
Biên Nhược Thủy mở miệng định nói thì tôi đã sải chân bước ra cửa. Có lẽ tại bị cấm vận đã lâu, hùng hổ xông vào xong tôi mới ngớ ra, phản ứng của cậu lại càng làm tôi quên béng.
Thật vô dụng, lúc này tôi phải nổi giận với cậu mới đúng, ai đời lại giấu tôi đi giúp cái đứa con gái lắm chuyện kia chuyển nhà bao giờ. Lần nào làm tình cũng là tôi khởi xướng, cậu chưa chủ động đòi lần nào, chẳng lẽ cậu không có nhu cầu sao? Hay là không có với tôi?
Tôi ghen lồng lộn, chỉ biết ngồi uống nước đá ừng ực, nhớ lại hành động ban nãy tôi cũng không hiểu vì sao nữa. Tôi đang làm cái gì thế không biết?!
Thấy đói đói nên tôi đi tìm túi Biên Nhược Thủy lấy đồ ăn. Chúng tôi không ăn ngoài cho tiết kiệm. Cậu chuẩn bị cơm trưa sẵn từ sáng, để vào lò vi sóng ở quán cho nóng lên là ăn được.
Tôi nhớ trưa nay còn thừa một ít cơm, muốn lấy ra ăn. Không biết có phải vì đồ ăn thiếu chất không mà tôi rất hay đói, tự nhiên ăn nhiều lên mà cân nặng vẫn giảm. (tiểu đường rồi =)) )
Bên sườn túi có chỗ phình ra, tôi theo bản năng lấy ra xem. Bên trong là một chồng quần lót mới, trán tôi đổ mồ hôi, hóa ra cậu mua cho tôi, vậy hành động xộc vào của tôi không phải quá ngu ngốc sao?
Tôi lấy quần lót ra ngắm nghía, không khác lắm mấy cái trước, chẳng qua chữ trên quần khác đi, chất vải sờ rất thích.
Tôi nhận ra ở đây có hai loại quần lót khác nhau, hẳn là Biên Nhược Thủy tự mua cho mình hai cái. Có lẽ mấy lời sáng nay của tôi đã tác động đến cậu không ít, tôi không ngăn nổi mình cười nham hiểm, vậy là cậu cũng lo lắng chuyện tôi nghĩ gì về thân thể cậu đấy chứ, nếu không thì dạng tằn tiện như cậu thì chỉ cần quần lót chưa rách thì hãy còn mặc chán.
Đúng lúc ấy Biên Nhược Thủy đẩy cửa bước ra, dùng khăn mặt lau lau tóc. Cậu thấy tôi đang xem đồ lót thì mặt đỏ lựng, chạy vội tới định giật lại mấy cái quần trong tay tôi.
… Nếu thực sự có người như thế, cậu sẽ đi theo người đó, không quay đầu lại nhìn tôi đến một lần cũng nên?
Tôi nhận ra, trước giờ từ sâu trong đáy lòng tôi luôn sợ cậu sẽ thay đổi, ban ngày không có cảm giác gì, đêm tối mới cảm thấy rõ ràng. Dù cậu mới chỉ thoáng có thiện cảm với người khác thôi, một tia sơ sẩy đó cũng làm tôi không thể chịu nổi.
Chợt, Biên Nhược Thủy mở choàng mắt, chăm chú nhìn tôi, tôi để ý mình đang đặt tay lên mặt cậu, tự hỏi, có phải tôi đã đánh thức cậu hay không.
“Sao cậu chưa ngủ đi?” Biên Nhược Thủy vẫn chưa tỉnh hắn, đôi mắt nhìn tôi khó hiểu.
Tôi xoa đầu cậu: “Không, tớ ngủ rồi, vừa đi dậy đi vệ sinh.”
Biên Nhược Thủy “À” một tiếng, lại lập tức nhắm mắt.
Tôi đột ngột siết mạnh tay làm Biên Nhược Thủy nhíu mày, tôi thấp thỏm cảnh cáo cậu: “Từ nay về sau ít tiếp xúc với cái cô Sài… gì đấy Nhiễm kia thôi, có việc gì thì cậu phải nói với tớ, nếu cùng nó nói cái mẹ gì thì…”
Biên Nhược Thủy thành thật “Ừ” một tiếng.
Tôi khen cậu ngoan, trong lòng cũng yên tâm, lấy tay nhéo má cậu một cái, nhưng cậu chẳng phản ứng gì. Tôi lại ẩn nhẹ cậu, cậu chỉ khẽ lầm thầm rồi ngủ tiếp.
“Cậu, mẹ nó chứ, hóa ra là vẫn chưa tỉnh, tớ đây không phải là lãng phí tình cảm sao!”
Tôi mắng vốn, tắt phụt đèn bàn, thực tình ngả lưng xuống ngủ.